Trương Lan Phượng thầm nguyền rủa Hoàng Thiên trong lòng, nhưng khổ nỗi vì không có bằng chứng kết luận nên bà ta không thể nói bất cứ điều gì.
"Ngọc An, hôm nay có ai vào nhà không?"
Sau khi Hoàng Thiên đi ra, anh trực tiếp đến chỗ Lâm Ngọc An và hỏi cô.
Vì có người đang muốn hãm hại Cà Rốt, vậy thì người này phải có thể đến gần Cà Rốt, vì vậy Hoàng Thiên phải hiểu ai đang ở nhà.
Lâm Ngọc Anh giật mình, hỏi: "Hoàng Thiên, anh hỏi cái này làm gì?"
"Con gái đã bị người khác đầu độc, còn là độc có độc tính cực mạnh"
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Một lời nói, giống như một cơn giông bão, làm cho tất cả mọi người có mặt tại đây sửng sốt.
Cà Rốt thực sự bị đầu độc?
"Không phải con gái đột nhiên bị bệnh sao?"
Lâm Ngọc An há to miệng, khuôn mặt xinh đẹp đầy kinh ngạc.
Cô luôn nghĩ con gái mình vừa bệnh nặng nên cấp cứu, không nghĩ tới chuyện như vậy.
Nhưng Hoàng Thiên trước nay luôn luôn lợi hại, huống chi chuyện liên quan đến con gái của mình, Hoàng Thiên sẽ không nói nhảm.
"Đúng vậy, con gái trúng độc của bọ cạp vàng, rất độc, loại độc này có thể gây chết người."
Hoàng Thiên nói.
Trái tim Lâm Ngọc An thật lạnh, chỉ cần là bệnh đột ngột cũng không sao.
Bây giờ công nghệ y học tiên tiến như vậy, chỉ cần không bị bệnh nan y là có thể chữa khỏi.
Nhưng nó bị trúng độc, là độc của con bọ cạp vàng có độc, Lâm Ngọc An không thể chịu nổi cú sốc này.
"Nói cho em biết, loại độc này có thuốc giải không?"
Lâm Ngọc An rưng rưng nước mắt hỏi Hoàng Thiên.
"Ngọc An, đừng lo lắng, đã có thuốc giải.
Hôm nay anh sẽ lên đường đi tìm thuốc giải."
Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An