Nếu không phải con trai ngoan của Trương Định thì Cà Rốt sẽ đi dạo ở Quỷ Môn quan sao?
“Con của ông đâu?”
Hoàng Thiên cũng không muốn nói nhảm với Trương Định, anh trực tiếp hỏi.
Trương Định khẽ giật mình, bận rộn nói: “Cháu rể, chuyện gì vậy? Thằng nhóc Trương Vĩ kia chọc cháu tức giận sao? Cháu nói cho cậu biết, cậu chắc chắn dạy dỗ nó.
"
“Đừng níu kéo những thứ vô dụng này, ông bảo Trương Vĩ lập tức ra đây gặp tôi”
Sắc mặt Hoàng Thiên âm trầm nói với Trương Định.
Nụ cười trên mặt Trương Định cứng ngắt, ông ta phát hiện chuyện hình như rất nghiêm trọng.
Hoàng Thiên giống như rất tức giận, tuyệt đối không phải đang đùa ông ta.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cháu rể, Trương Vĩ không ở nhà, sau khi ra khỏi nhà cháu thì nó không về nhà”
Trương Định khẩn trương nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì nữa, anh cất bước đi vào nhà Trương Định, cũng không cởi giày mà trực tiếp đi vào.
Tìm một phen trong phòng, phát hiện chỉ có một mình Trương Định ở nhà thì Hoàng Thiên đi đến cổng.
“Rốt cuộc thế nào rồi? Hoàng Thiên, cháu có lời gì nói với cậu là được.
”
Trong lòng Trương Định do dự, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.
“Không nói cho ông được, nếu Trương Vĩ trở về thì bảo cậu ta lập tức tới tìm tôi”
Hoàng Thiên nói xong thì rời khỏi nhà Trương Định.
Trong lòng Trương Định không ngừng gõ trống, thấy Hoàng Thiên đi xuống lầu thì ông ta tranh thời gian lấy điện thoại ra gọi cho Trương Vĩ.
Nhưng điện thoại Trương Vĩ lại ở trạng thái tắt máy, ông ta cũng không gọi được nên đành thôi.
Sau khi Hoàng Thiên xuống lầu đi ra ngoài thì anh lên xe.
Anh thầm nghĩ hiềm nghi của Trương Vĩ quá lớn, nếu như không phải tên nhóc này có tật giật mình thì tại sao không về nhà? Còn tắt máy?
Đủ loại dấu hiệu cho thấy chính