Hoàng Thiên cũng không muốn vòng vo với Trần Giang, anh thẳng thắn nói: "Chị biết Trương Vĩ ở đâu không?"
Trần Giang nghe vậy thì sửng sốt, sau đó ngớ người ra, rồi biểu cảm có chút bất lực.
Bây giờ cô ta chỉ muốn tóm được trái tim của Hoàng Thiên, làm sao có tâm trạng nói chuyện của Trương Vĩ?
"Chị nói nè em rể, em rốt cuộc là mời chị ăn cơm nói chuyện phiếm? Hay là muốn tìm Trương Vĩ? Nếu là tìm Trương Vĩ, em có thể tự đến nhà cậu ta tìm mà!"
Trần Giang tức giận nói.
"Cậu ta không có ở nhà, chị thường xuyên liên lạc với cậu ta, chị có biết cậu ra đang ở đâu không?"
Hoàng Thiên nói.
Trần Giang khịt mũi, lấy hộp trang điểm ra giậm lại lớp trang điểm, thản nhiên nói: "Chị và Vĩ rất thân thiết, nhưng chị cũng đâu phải cả ngày theo dõi cậu ta, cậu ta đã đi đầu làm sao chị biết được?".
"Hôm nay chị và cậu ta đã đến nhà em đúng không? Cậu ta sau khi ra khỏi nhà em đã đi đâu?"
Hoàng Thiên truy hỏi, không kiên nhẫn cũng không được, bây giờ chỉ có Trần Giang là biết được tin tức của cậu ta,
Trần Giang hoàn toàn không kiên nhẫn, quay đầu nhìn Hoàng Thiên, nói: "Họ Hoàng kia, em là khúc gỗ sao? Không nhìn ra được chị chỉ muốn cùng em đi ăn cơm tán gẫu sao? Em sao cứ luôn nói về Trương Vĩ như vậy có nên không?"
Chút tâm tư này của cô ta, Hoàng Thiên hiểu rất rõ.
Lời nói đã đủ thẳng thừng, Trần Giang da mặt cũng dày, cơ bản là không quan tâm chuyện Hoàng Thiên là em rể của mình, nên cũng thẳng thừng nói rõ với