Hoàng Thiên xuống xe, định đi tới, Trần Giang đã nhanh chóng chạy tới.
"Sao chị lại quay lại?"
Hoàng Thiên nhìn Trần Giang chạy tới gần, ngạc nhiên hỏi cô ta.
Trần Giang thở hổn hển nói với Hoàng Thiên: "Nơi ma quái này còn không có taxi, ta có chút sợ hãi! "
Thấy Trần Giang thực sự căng thẳng và sợ hãi, Hoàng Thiên gật đầu, thầm nghĩ bây giờ đã muộn như vậy, để Trần Giang một mình trở về thành phố Bắc Ninh quả thật không an toàn.
Vừa định nói Trần Giang ở trong xe, nhưng đúng lúc đó, cửa sổ lầu hai mở ra.
"Có phải chị Giang không? Tới rồi sao lại không vào đây, mau vào đi!"
Trần Huệ Vân ở bên cửa sổ gọi Trần Giang.
Trần Giang vừa rồi nói chuyện quá lớn, Trần Huệ Vân ở lầu hai nghe thấy giọng nói, liền chào hỏi ngay.
Xong rồi.
Trần Giang lè lưỡi, vốn dĩ không muốn Trương Vĩ biết cô ta chỉ Hoàng Thiên đến đây, nhưng bây giờ trốn cũng muộn rồi.
"Đã trễ vậy rồi, Huệ Huệ chị không vào đâu”.
Trần Giang ngẩng đầu nói với Trần Huệ Vân.
"Hehe, chị Giang, chị thật là thú vị, chị đến tận đây rồi, chị không lên nhà em chơi à? Sao chị không vào? Vào đây đi, Trương Vĩ tới rồi!"
Trần Huệ Vân cười khúc khích, nói xong bèn xuống lầu đón Trần Giang.
Trần Giang ngượng ngùng, cô ta liếc nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lúc này cùng hồi hợp, có vẻ như không uổng công đi chuyện này, Trương Vĩ đích thật là ở đây.
Trần Giang tránh cũng không phải, mà không tránh cũng không ổn, đứng ở đó không biết nên làm sao cho tốt.
Mặc dù lo lắng Trương Vĩ sẽ ghi nhận cô ta, nhưng đã nhận của Hoàng Thiên một chiếc xe hơi Mercedes-Benz cũng đáng.
Cho nên Trần Giang cũng không cảm thấy có chuyện gì to tát, cứ giả bộ như không biết chuyện