Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1078


trước sau

CHƯƠNG 1078

Những thứ rơi bịch bịch lên ván gỗ trên bến tàu không phải nước mưa, tất cả đều là những con cá biển.

Có chuyện gì thế này?

Trời cao hiển linh à?

Hay là có thần linh giúp đỡ?

Mấy dân chài hoảng sợ nhìn tình huống này, nhìn đám cá nhảy lên từ trên mặt biển, điên cuồng lao về phía bến tàu, sau đó rơi xuống, liên tục vùng vẫy trên tấm ván Nhưng lại không có ai dám nhặt nó lên.

Một giọng nói đột nhiên vang lên, chứa đựng chút bất mãn: “Tôi đưa cá đến cho các anh, sao các anh không nhặt?”

Ai thế?

Mấy dân chài sợ hãi nhìn quanh.

Nhưng lại không nhìn thấy một ai cả.

Trên mặt biển phía Đông đột nhiên chậm rãi xuất hiện một chấm đen nhỏ.

Sau đó, chấm đen càng ngày càng lớn.

Cuối cùng mấy dân chài cũng nhìn thấy rõ ràng, đó là một người Một người trung niên có mái tóc dài bạc trắng, mặc áo choàng dài đỏ như màu máu.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, tái đến mức không có màu máu, giống như một người giấy.

Ông ta đứng trên một con cá lớn, một con cá mập khổng lồ!

Mấy dân chài sợ hãi đồng loạt lùi về sau, hoảng sợ nhìn người đó.

“Ông là người hay ma?”

Đầu tiên là cá biển tự nhảy lên bến táu, sau đó là một người kỳ lạ trắng như tờ giấy, cưỡi cá mập xuất hiện.

Nếu ai thấy bình thường thì mới là kỳ lạ!

Người đó nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên bến tàu, lạnh nhạt nhìn mấy dân chài.

“Tôi hỏi các anh

cái gì, các anh trả lời cái đó, dám nói nhiều một câu, chết!”

Nói xong, người nọ đột nhiên đưa tay bắt lấy một dân chài trong đó từ xa, dân chài kia chỉ cảm thấy bản thân bị một lực hút to lớn kéo lấy, không thể động đậy.

“A, cứu mạng! Cứu mạng! Ngư dân giấy giụa trên không trung, tỏ vẻ sợ hãi Người kia nở một nụ cười quái lạ, ông ta vung tay, dân chài kia bị ném thẳng vào trong biển, con cá mập trắng khổng lồ kia há miệng đón lấy, máu tươi nhuộm đỏ một vùng biển.

“Tha mạng, thần tiên tha mạng!”

Người đó nở nụ cười hài lòng, hỏi: “Nói cho tôi biết, làm sao để đi đến trung tâm thành phố?”

“Đi… đi thẳng, sau… sau đó quẹo cua, ngồi xe buýt số một sẽ đến.” Một dân chài sợ đến mức người không ngừng run rẩy, lắp ba lắp bắp nói.

Nhưng khiến người ta thấy ngạc nhiên là ông ta lại hiểu.

“Đi thẳng, quẹo cua, ngồi xe buýt số Ừm, hiểu rồi.”

Nói xong, mấy dân chài cảm nhận được một cơn gió thổi qua bên cạnh, sau đó người kia đã biến mất.

“Ma!

Mấy dân chài sợ hãi ôm đầu chạy trốn.

*A lô, tôi muốn báo cảnh sát…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện