"Trình Kiêu à, thật ngại quá, mọi người ngồi hết chỗ rồi, hay là cậu ngồi ghế đẩu ở cửa đỡ đi!" Ninh Long vừa cười nham hiểm vừa nói.
Ghế đẩu đặt ở cửa căn bản không phải chỗ để ngồi, mà là dùng để đặt một ít đồ vật không cần thiết.
Hơn nữa, ngồi ghế đẩu tức là sẽ thấp hơn tất cả mọi người một khoảng.
Ninh Long nói vậy là cố ý làm nhục Trình Kiêu.
Trình Kiêu nhìn ông ta, sắc mặt lạnh lẽo.
Kiếp trước Ninh Long từng làm mai cho Tôn Mạc, nhưng cuối cùng bởi vì Trình Kiêu nên chuyện đó không thành.
Có người nói gia đình người đàn ông được giới thiệu cho Tôn Mạc rất giàu có, hơn nữa khẳng định là đối phương đã đồng ý cho Ninh Long không ít chỗ tốt.
Kết quả Tôn Mạc lại gả cho Trình Kiêu, Ninh Long chẳng được lợi gì cả, kể từ đó ông ta bắt đầu giận cá chém thớt lên người Trình Kiêu.
Chỉ cần có cơ hội, ông ta sẽ nhục mạ Trình Kiêu để trút giận.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn về phía Trình Kiêu.
Cậu cả Ninh Ba coi như chính trực, có chút ngứa mắt nhíu mày nói: "Chú ba, như vậy sao được?"
Thế nhưng mợ cả ở bên cạnh lại vội vàng giơ tay nhéo một cái vào đùi Ninh Ba, đau đến mức Ninh Ba trắng bệch mặt.
Ninh Nghi Nghi trừng mắt nhìn Ninh Ba, nhỏ giọng nói: "Ba, ba cần gì phải xen vào việc của người khác?"
Ninh Ba thở dài một tiếng, không lên tiếng nữa.
Sắc mặt Tôn Đại Hải lãnh đạm, hiển nhiên không có ý định quản việc này.
Ninh Nghi Nghi nhìn Trình Kiêu, trên mặt tràn ngập ý cười trông có vẻ hả hê.
Tôn Mạc chỉ liếc qua Trình Kiêu một thoáng rồi lại cúi đầu chơi điện thoại di động, hiển nhiên Cô ta cũng không định quan tâm đến người chồng tiện nghi này.
Mấy người họ hàng còn lại đều biết Trình Kiêu là trẻ mồ côi Tôn Đại Hải nhận nuôi, bản thân anh lại không có tài cán gì.
Nếu Ninh Long cố ý nhằm vào anh, tất nhiên là bọn họ sẽ nghiêng về phía Ninh Long.
Thế là cả đám ngầm nhất trí ôm thái độ xem kịch vui, chờ nhìn Trình Kiêu xấu mặt.
Bốp!
Ninh Lan cầm chiếc đũa trong tay đập xuống bàn, trừng mắt với Ninh Long đang vô cùng đắc ý, quát: "Ninh Long, trong mắt mày còn có người chị gái là tao không?"
Tính cách Ninh Lan thẳng thắn, thái độ làm người công chính.
Mặc dù bà là phụ nữ nhưng địa vị ở nhà họ Ninh không hề thấp, cũng chỉ có bà mới có thể áp được Ninh Long.
"Chị, chị nói vậy là có ý gì? Sao trong mắt em lại không có người chị là chị được?" Ninh Long làm bộ như không biết hỏi ngược lại.
"Trình Kiêu là con rể của chị, còn là đứa trẻ chị nuôi từ nhỏ tới lớn, chị xem nó như con ruột của mình, mày lại đối xử với nó như vậy là sao?" Ninh Lan tức giận quát.
Ninh Long nhất quyết không thừa nhận mình cố ý nhắm vào Trình Kiêu, cười vô lại nói: "Chị, chẳng phải là tại hết chỗ rồi sao? Em cũng đâu cố ý đâu!"
Gương mặt Ninh Lan chợt lạnh, đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Trình Kiêu, kéo Trình Kiêu đến vị trí của mình: "Kiêu, con ngồi ở đây đi, mẹ đi ngồi ở ghế đẩu cạnh cửa!"
Tôn Đại Hải nhíu mày, Ninh Lan ngồi ở ghế đẩu, đây không phải là ném hết mặt mũi của ông ta sao?
Tôn Đại Hải quát lên: "Em lại nổi điên cái gì thế? Ninh Long mời nhà mình ăn cơm, em ngồi ở cửa thì còn ra thể thống gì?"
"Đúng vậy đó cô hai, cô đừng làm rộn nữa, lớn tuổi như vậy rồi không sợ người ta chê cười à?" Mợ cả cũng mở miệng khuyên nhủ.
"Hừ, tôi biết các người đều coi thường Kiêu, thế nhưng tôi nói cho các người biết, tôi đã xem nó như con ruột của mình, ai khi dễ nó đừng trách tôi trở mặt!" Ninh Lan vì Trình Kiêu mà không tiếc lạnh mặt đối với đám bạn bè người thân này.
Trong lòng Trình Kiêu dâng trào một dòng nước ấm, kiếp trước anh chỉ biết Ninh Lan đối xử với mình rất tốt, nhưng không rõ rốt cuộc là tốt đến mức độ nào.
Hiện tại Trình Kiêu đã biết!
Ninh Lan vì anh mà không tiếc lạnh mặt với người nhà, bà ấy xem mình còn quan trọng hơn cả tính mạng của bà!
Ninh Long thấy chị gái tỏ thái độ, tự nhiên không dám làm khó Trình Kiêu nữa.
Với lại hôm nay cũng là ngày vui của ông ta, ông ta không muốn gây chuyện làm mọi người mất hứng!
"Chị, trước tiên hãy nguôi giận đã, em ra kêu người ta mang thêm một cái ghế đến!"
Ninh Lan lạnh lùng nhìn ông ta, vẫn bất động như trước, giống như là không tin lời ông ta.
Ninh Long vội vàng mở rộng cửa hô to: "Phục vụ, lấy thêm cái ghế!"
Ghế được mang tới, Ninh Lan kéo Trình Kiêu đến ngồi bên cạnh bà.
Ninh Long mặc dù không tiếp tục nhằm vào Trình Kiêu nữa nhưng vẻ ghét bỏ trong mắt đối với Trình Kiêu lại càng sâu hơn.
Còn mấy người họ hàng khác cũng chủ động không thèm nhìn Trình Kiêu.
Ngoại trừ Ninh Lan, trên cơ bản không có bất kỳ người nào nói chuyện với anh.
Ninh Lan liên tục an ủi Trình Kiêu, từ đầu tới cuối luôn nói chuyện với anh để anh đỡ xấu hổ.
Thực ra Trình Kiêu cũng chẳng để tâm mấy, đả kích kiểu này còn chưa đủ làm anh tức giận, tu tiên tám trăm năm đâu phải để không?
Hơn nữa mọi người đều là