Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1141


trước sau

Chương 1141

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lâm Ngọc và chị Lạc Lạc chặn Trình Kiêu lại ở phòng nghỉ ngơi.

“Trình Kiêu, Trình đại sư! Thật là khiến tôi bất ngờ!” Chị Lạc Lạc tỏ vẻ kinh ngạc: “Đến tận bây giờ tôi vấn cảm thấy là mình đang năm mơ đấy!”

Trình Kiêu cười nói: “Chị Lạc Lạc, Trình Kiêu và Trình đại sư có khác gì nhau à?”

Chị Lạc Lạc nghiêm túc nhìn Trình Kiêu: “Cậu nói xem?”

“Trong mắt tôi thì không có gì khác nhau cả. Trong mắt mọi người cũng thế.”

Chị Lạc Lạc cười nói: “Không ngờ Trình đại sư danh tiếng lẫy lừng lại từng làm việc cho quán rượu của tôi, không được, bây giờ tôi sẽ mua lại quán rượu! Sau này tôi sẽ treo một tấm bảng trước quán, quán rượu Trình đại sư từng làm việc! Tin răng sau này chắc chắn sẽ rất đắt khách.”

Sau khi nói xong, chị Lạc Lạc bèn rời đi, cô ta là một người thông minh, biết phải để lại không gian riêng cho Trình Kiêu và Lâm Ngọc.

Đối mặt với Lâm Ngọc, Trình Kiêu cũng không còn dáng vẻ Đại Đế kiêu ngạo, áp đảo mọi thứ kia nữa, chỉ còn là một em trai rất bình thường.

“Chị Lâm Ngọc, chị có gì muốn nói với tôi sao?” Trình Kiêu là người lên tiếng trước, anh thật sự không chịu nổi ánh mắt nhìn anh như đang nhìn quái vật của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc chua chát nói: “Đừng gọi tôi là chị, tôi không dám nhận đâu! Thật sự không ngờ rằng đường đường là Trình đại sư lại hạ mình làm vệ sĩ cho tôi! Không biết Trình đại sư chỉ vì tìm niềm vui hay là có mục đích gì khác?”

Trình Kiêu cười bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không muốn giấu giếm chị, dù tôi có nói, chị cũng sẽ tin sao?”

Đúng vậy, nếu Trình Kiêu nói anh là Trình đại sư,

chắc chắn Lâm Ngọc sẽ không tin, còn cho rằng anh là một tên lừa đảo.

Giống như trước đó Trình Kiêu đột nhiên nói anh là Trình đại sư, Lâm Ngọc cũng cảm thấy anh đang nói đùa vậy.

Lâm Ngọc chợt hơi hiểu nỗi khổ tâm của Trình Kiêu.

“Được rồi, nể tình cậu giúp chúng tôi, tôi cũng không so đo với cậu nữa!”

“Chủ tịch bảo tôi đến cảm ơn Trình đại sư, tôi cũng xem như đã nói với cậu rồi, tạm biệt!”

“Đợi đã!” Không ngờ Lâm Ngọc nói đi là đi, Trình Kiêu vội nói.

“Sao vậy? Trình đại sư còn cần chỉ bảo gì sao?” Lâm Ngọc nói với giọng điệu khó chịu.

Trình Kiêu nói: “Chị Lâm Ngọc, hy vọng chị tạm thời đừng nói thân phận của tôi cho Chủ tịch.”

“Tại sao?” Lâm Ngọc hỏi với vẻ khó hiểu.

“Vì tốt cho mọi người!” Trình Kiêu nghiêm túc nói.

“Việc này tôi không dám đảm bảo. Nếu Chủ tịch hỏi tới, tôi sẽ không lừa bà ấy.” Lâm Ngọc không từ chối, cũng không đồng ý.

“Được, chỉ cần chị đừng chủ động nói với bà ấy là được.” Trình Kiêu hiểu tính Lâm Ngọc, biết rằng trừ khi anh nói rõ thân phận, nếu không hoàn toàn không thể nào yêu cầu Lâm Ngọc giấu giếm mẹ.

“Được. Lâm Ngọc đồng ý: “Còn chuyện gì nữa không? Trình đại sư?”

Ba chữ Trình đại sư giống như một lời châm chọc.

Trình Kiêu cười khổ nói: “Không còn gì nữa.”

“Vậy tôi đi đây”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện