Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 134


trước sau

CHƯƠNG 134

Tuy nhiên, người cha vợ như ông ta ngay cả con rể của mình mà cũng không hiểu rõ, quả thực mất hết thể diện ngay trước mặt mọi người.

Mà Trình Kiêu thể hiện y thuật lại làm cho trong lòng Tôn Đại Hải nảy sinh một suy nghĩ to gan. Nếu như để Trình Kiêu giúp ông ta trở về nhà họ Tôn, liệu sẽ thành công chứ?

Mặt già Tôn Đại Hải ngượng ngùng đỏ lên, nhưng không lập tức rời đi mà thể hiện ra tư thái cha vợ đại nhân, uy nghiêm nhìn Trình Kiêu nói: “Trình Kiêu, sau khi về nhà thì đến thư phòng của tôi, tôi có một số việc muốn hỏi cậu.”

Trình Kiêu không thèm trả lời. Tôn Đại Hải cho rằng Trình Kiêu còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi, chỉ có thể mất mặt rời đi trước.

Ninh Cát Sơn có chút lúng túng khuyên nhủ: “Trình thần y, dù sao cũng là người một nhà, có hiểu lầm gì thì nói rõ là tốt rồi.”

“Vâng.” Trình Kiêu tùy tiện đáp lời, nếu như là lúc trước, anh tự nhiên sẽ nể mặt Tôn Đại Hải, thế nhưng trong kiếp này, sắc mặt ai anh cũng không cần nể.

Trình Kiêu nhìn về phía Dương Oánh dặn dò: “Nhớ kỹ lời tôi nói.”

“Vâng, cảm ơn Trình thần y!” Dương Oánh cảm kích nói.

Trình Kiêu đã truyền phương pháp chưng cốt cho Ninh Cát Sơn, những chuyện còn lại không cần anh phải bận tâm.

Trình Kiêu trở về nhà họ Tôn, Tôn Đại Hải đang ở trong phòng khách xem ti vi.

Thấy Trình Kiêu trở về, ông ta lập tức phụng phịu nói: “Trình Kiêu, cậu đi theo tôi, tôi có một số việc muốn hỏi cậu.”

Ninh Lan ở trong phòng bếp ló đầu ra, nghi ngờ nhìn Tôn Đại Hải đang đi tới thư phòng, nhìn Trình Kiêu nhỏ giọng hỏi: “Kiêu, ba con tìm con làm gì

vậy?”

Trình Kiêu thấy trên mặt Ninh Lan tràn đầy vẻ quan tâm, khẽ mỉm cười nói: “Dì Lan yên tâm đi, chỉ tâm sự bình thường thôi ạ.”

Ninh Lan không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Cũng đúng, giữa hai người chắc là có nhiều chuyện để tâm sự lắm. Đi đi con, trò chuyện thật tốt với ba con nhé.”

“Dạ.” Trình Kiêu gật đầu, đi vào thư phòng của Tôn Đại Hải.

Tôn Đại Hải ngồi ở trên ghế, nhìn Trình Kiêu tiến vào nói: “Khóa cửa đi!”

Trình Kiêu khóa cửa, trực tiếp ngồi xuống trên một cái ghế khác, có vẻ rất vô lễ.

Tôn Đại Hải nhíu mày, ông ta cảm thấy mấy ngày nay Trình Kiêu hình như đã thay đổi, trở nên có chút cuồng ngạo.

Trước kia Trình Kiêu ở trước mặt ông ta, chỉ cần ông ta chưa cho ngồi, Trình Kiêu tuyệt đối không dám ngồi.

Chẳng lẽ còn đang giận mình? Trách mình không tin nó!

Tôn Đại Hải nghĩ vậy, sắc mặt dịu lại một chút, nói: “Trình Kiêu à, sự tình hôm nay cũng không phải là ba không tin con, ba chỉ đang lo lắng cho con thôi. Dù sao nhiều chuyên gia như vậy mà cũng đều bó tay chịu trói, ba mới không tin con có thể trị hết.”

Dừng lại một chút, Tôn Đại Hải cảm khái nói: “Nhưng điều làm ba giật mình là con lại trị được thật.”

“Từ đó tới giờ con chưa từng học qua y thuật, con nói cho ba biết, rốt cuộc con học được y thuật thần kỳ này ở đâu?”

Đây mới là mục đích thực sự của Tôn Đại Hải.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện