Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 208


trước sau

Chương 208

Tạ Thiên Hoa một phương diện thu nạp cao thủ, một phương diện khác để Ngô Quốc Thịnh đi mời Trình Kiêu.

Ông ta làm hai tay chuẩn bị, nếu như một trận chiến này bại bởi Nhà họ Tần, như vậy thì giao ra Trình Kiêu.

Nếu như thắng, vậy dĩ nhiên tất cả đều dễ nói chuyện.

Ngày thứ hai, Trình Kiêu dựa theo ước định, đến nhà Mộc Nhĩ.

Sau đó, chín giờ sáng, Mã Tài cử xe đón Mộc Nhĩ và Trình Kiêu.

Xe dừng tại Khách sạn Victoria, đây là khách sạn năm sao Hà Tây, cũng là một trong khách sạn hang đầu Hà Tây.

Trình Kiêu và Mộc Nhĩ được dẫn đến một phòng tổng thống tầng cao nhất.

Trình Kiêu theo Mộc Nhĩ đi vào phòng, phát hiện bên trong rất lớn, đã ngồi mấy người, sau lưng mỗi người còn đứng vệ sĩ, Mã Tài ngồi ở bên trái vị trí thứ nhất.

“Mộc Lão, ông đã đến!” Nhìn thấy Mộc Nhĩ, Mã Tài khách khí chào hỏi.

Ánh mắt mấy người còn lại trong phòng lập tức nhìn về phía Mộc Nhĩ.

Một lão nhân mặc quần áo luyện công màu xám, tóc bạc khuôn mặt trẻ con, trong tay cầm hai viên hạch đào tròn căng xoay qua xoay lại, mỉm cười, nói: “Đây không phải chuyên gia đại sư giám định cổ vật Mộc Nhĩ nổi tiếng sao? Mã đại lão thể diện thật, lại mời tới Mộc đại sư!”

Mã Tài chưa nhìn thấy Trình Kiêu đi theo sau lưng Mộc Nhĩ, nghe vậy cười ha ha một tiếng: “Mộc Lão, vị này là nhà giàu nhất Hà Dương, lão tiên sinh Vương Chí Hòa!”

Mộc Nhĩ cuống quít chắp tay hành lễ: “Đã sớm nghe nói qua đại danh nhà giàu nhất Hà Dương, từng gặp qua một mặt Vương lão tiên sinh, hôm nay gặp lại lần nữa, phong thái Vương lão tiên sinh càng hơn trước kia!”

“Mộc đại sư quá

khen.” Vương Chí Hòa mỉm cười, chắp tay đáp lễ.

“Mộc Lão mau mời ngồi!” Mã Tài nói.

“Cảm ơn Mã đại lão!” Mộc Nhĩ nói.

Mộc Nhĩ ngồi xuống, lúc này, Mã Tài tài mới chú ý tới Trình Kiêu.

“Anh, Anh Trình! Sao cậu lại tới đây?” Mã Tài ngu ngơ mấy giây, kinh hô một tiếng.

Mộc Nhĩ cũng là sững sờ, nghi ngờ nói: “Mã đại lão và Anh Trình quen biết?”

“Quen biết, quen biết, tôi và Anh Trình là người quen cũ. Ha ha. . . . . .” Mã Tài hơi xấu hổ.

Mộc Nhĩ giới thiệu nói: “Vị đại sư giám định cổ vật mà tôi nói với Mã đại lão, chính là Anh Trình.”

“Cái gì!” Mã Tài ngây ngẩn cả người, mắt nhìn Trình Kiêu sắc mặt lạnh nhạt, sau đó đi đến bên người Mộc Nhĩ, nhỏ giọng hỏi: “Mộc Lão, ông không có lầm chứ, Anh Trình không phải thần y sao? Lúc nào lại thành đại sư giám định cổ vật!”

Mộc Nhĩ cũng sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: “Thần y? Anh Trình rõ ràng là đại sư giám định cổ vật rất lợi hại, làm sao lại thành thần y?”

Mã Tài đau đầu, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Anh Trình trừ biết trị bệnh, còn biết giám định bảo vật?

“Trước mặc kệ, người đã đều tới, cũng không thể đuổi đi!”

Mã Tài cười chào hỏi Trình Kiêu: “Anh Trình, mời ngồi!”

Trình Kiêu giữ im lặng, đi đến bên người Mộc Nhĩ ngồi xuống, mục đích anh tới, chỉ là muốn nhìn một chút món bảo vật này có phải là pháp khí hay không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện