Quản lý khách sáo nói: "Được, cậu chờ một lát, tôi sẽ lập tức trả lại tiền cho vị khách này!"
Trình Kiêu liếc nhìn quản lý kia, lạnh lùng nói: "Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
Tuy quản lý giấu rất kỹ nhưng Trình Kiêu vẫn nhìn ra thái độ cung kính, lấy lòng của ông ta đối với Lưu Tào Khang.
"Người phụ nữ của tôi mua đồ, dựa vào cái gì lại để gã đàn ông khác trả tiền?" Trình Kiêu nhìn Lưu Tào Khang, sắc mặt bình thản.
Lý Ngôn lạnh giọng quát: "Trình Kiêu, anh đừng có mà không biết tốt xấu.
Cậu Lưu tình nguyện trả tiền giúp anh, đó là vinh hạnh của anh, anh phải cảm ơn Cậu Lưu mới đúng!"
"Đúng vậy, lần này cứ để Cậu Lưu thanh toán đi! Trình Kiêu anh chút tiền này chắc là phải khổ cực dành dụm rất lâu, coi như là tiết kiệm cho anh đấy!" Vương Hiểu Hi châm chọc nói.
Tôn Mạc cũng khuyên nhủ: "Trình Kiêu, lấy lại tiền của anh đi.
Chỉ có chút tiền còm đừng có ở đây cố chống đỡ nữa, chớ chọc Cậu Lưu mất hứng."
Trình Kiêu lạnh lùng nhìn Tôn Mạc, chất vấn: "Các người chỉ quan tâm anh ta có mất hứng hay không thôi à, có người nào từng quan tâm tôi mất hứng hay không chưa?"
Vẻ mặt Trình Kiêu bình tĩnh, không hề sợ hãi ánh mắt âm trầm của Lưu Tào Khang, lạnh lùng nói: "Mặc kệ anh ta cảm thấy thế nào, miễn tôi vui vẻ là được."
"Nói rất hay!" Bỗng nhiên, một giọng nói hưng phấn vang lên.
Một gã thanh niên mặc áo sơ mi hoa kẻ ô vuông, cả người loè loẹt ôm một cô gái xinh đẹp đứng ở phía sau đám người Trình Kiêu.
Trình Kiêu nhìn người tới, lập tức nhận ra thân phận của anh ta.
Thanh niên này chính là con trai của Lôi Chấn Vũ, Lôi Hồng Húc.
Nhìn sắc mặt hồng hào này, xem ra tâm trạng anh ta rất tốt.
"Tôi còn nói là ai dám giở trò xen vào việc của người khác trước mặt Cậu Lưu? Hóa ra là Lôi dở hơi, Cậu cả Lôi!" Lý Ngôn ỷ có Lưu Tào Khang ở đây, bèn ra mặt trào phúng.
Ba của Lưu Tào Khang là Phó thị trưởng Hà Tây, ba của Lôi Hồng Húc - Lôi Chấn Vũ là thương nhân đứng đầu Hà Tây, nghe nói hai bên cũng có chút quan hệ.
Hai người đều thuộc cái vòng tròn đỉnh cấp ở Hà Tây này.
Chỉ có điều Lưu Tào Khang thì mang uy danh hiển hách, còn Lôi Hồng Húc thì lúc nào cũng nổi tiếng là kẻ phóng đãng, trở thành trò cười trong vòng, người ta đặt cho anh một cái biệt hiệu là Lôi dở hơi.
Người dám đứng về phía Trình Kiêu bên này, mặc kệ hậu quả trở thành kẻ địch của Lưu Tào Khang chắc cũng chỉ có mỗi tên lưu manh Lôi Hồng Húc.
Lôi Hồng Húc nổi giận, không có chút phong độ nào chỉ vào mũi Lý Ngôn mắng: "Lý chân chó, mày mà ở đây nói thêm một câu nữa ông sẽ lập tức làm cho tập đoàn Chấn Vũ ngừng hợp tác với nhà mày!"
Dựa theo tính cách của Lôi Hồng Húc, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này, anh ta rất thích hợp sinh tồn trong giới nhà giàu,.
Mà hết lần này tới lần khác Lôi Chấn Vũ lại chỉ sinh được một đứa con trai như thế.
Trong tương lai hết thảy nhà họ Lôi đều là của anh ta, cho nên nếu Lôi Hồng Húc quyết tâm muốn chặt đứt con đường hợp tác với nhà Lý Ngôn, Lôi Chấn Vũ hơn phân nửa sẽ đồng ý.
Tuy rằng Lý Ngôn cũng là một phú nhị đại, nhưng anh ta nhiều lắm cũng chỉ chen vào vòng nhị lưu ở thành phố Hà Tây là cùng.
Cho dù có Lưu Tào Khang che chở, anh ta cũng không dám đắc tội với một gã nhị thế tổ như Lôi Hồng Húc.
Lý Ngôn đỏ mặt, trốn ở phía sau Lưu Tào Khang không dám lên tiếng nữa.
Lôi Hồng Húc tỏ ra đắc ý, khinh miệt quét mắt nhìn mấy người Lưu Tào Khang và Vương Hiểu Hi, dùng ngữ điệu châm chọc nói: "Chậc chậc, các người đúng là mất mặt quá! Tôi ở bên kia quan sát hồi lâu, đối với hành động của mấy người còn cảm thấy hổ thẹn giùm!"
"Uổng cho mấy người còn là nhân vật có mặt mũi trong thế hệ trẻ ở Hà Tây này, vậy mà chỉ vì muốn đối phó với một người bình thường, các người lại không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào."
"Ban đầu các người cho rằng người ta không có tiền, cho nên cố ý gài bẫy bắt người ta tính tiền cho bằng được, nhân cơ hội nhục nhã người ta."
"Nhưng chắc các người không ngờ người ta có tiền phải không, mà cái tên họ Lưu này còn không biết xấu hổ, chờ người ta thanh toán xong xuôi rồi lại nhảy ra giành thanh toán, có vẻ như vênh váo lắm!"
"Thế nhưng người ta chi tiền vì người phụ nữ của mình, dựa vào cái gì phải đưa hóa đơn cho anh? Anh định chen chân vào gia đình nhà người khác đấy à! Lúc vợ chồng son người ta vui vẻ ở đầu giường, lẽ nào anh còn muốn lại gần nhìn lén?"
Lôi Hồng Húc nói chuyện chẳng kiêng nể ai, khiến mặt mũi ba cô gái đỏ bừng vì thẹn.
Tôn Mạc vội vàng nhìn về phía Lưu Tào Khang, tựa như đang giải thích với anh ta mình không chung giường cùng Trình Kiêu bao giờ.
Lưu Tào Khang đáp trả cô nàng bằng một ánh mắt an ủi, hiển nhiên là tin tưởng Tôn Mạc.
Màn trao đổi ánh mắt của hai người Trình Kiêu đều nhìn thấy toàn bộ, thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra Lưu Tào Khang cứ muốn cắn chặt một người phụ nữ đã có