Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 315


trước sau

CHƯƠNG 315

Một đôi tay nhỏ của Tiểu Ngọc đều đang run rẩy, 60 tỷ a, trời ạ, đời này cô ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Những người công tử bột có tiền này chính là tiêu tiền như nước như thế sao?

Ông trời thật đúng là bất công!

Cô ta vì tiết kiệm tiền chữa bệnh cho mẹ, đi vào loại địa phương hỗn loại như trấn Bắc Nham này, lo sợ bị người chiếm hời lúc làm nhân viên phục vụ câu lạc bộ.

Thế nhưng mà, một tháng tiền lương cũng không đến ba mươi triệu! Mà một ván đánh cược của những người này, thế mà hơn 60 tỷ!

Trong lòng Tiểu Ngọc, bất tri bất giác bị cải biến quan niệm.

Vương Hán và tên lão giả áo đen kia đã lên lôi đài, Lý Mãnh và Trần Minh Vượng đứng chung một chỗ quan sát.

Trình Kiêu nhìn thoáng qua, liền biết thằng ngu Trần Minh Vượng này lại thua.

Tên lão giả kia rõ ràng ẩn giấu thực lực, đem khí tức điều chỉnh đến hơi thấp so Vương Hán, lừa dối Vương Hán làm ra phán đoán sai lầm.

Vương Hán chỉ là Hậu Thiên đại thành, tên lão giả kia là Hậu Thiên đỉnh phong, thắng bại vốn không có gì cần hồi hộp.

Trọng tài còi vang một tiếng, hai người trong nháy mắt đánh nhau, thực lực hai người này xem như cao nhất trên lôi đài hắc quyền.

Có điều, hai người giao thủ cũng không có kéo dài bao lâu, bởi vì Vương Hán chỉ chống ba chiêu, liền bị lão giả áo đen kia một quyền đánh xuống lôi đài.

. . . . . . Hí

Khán giả xem náo nhiệt chung quanh thất vọng, bọn họ hi vọng nhìn thấy chính là loại từng quyền từng quyền đánh đến thảm liệt, thế nhưng là võ giả chiến đấu nhanh xa so với người bình thường, nhất

là dưới tình huống thực lực cách xa.

Vương Hán cũng không có chịu tổn thương quá nặng, cúi đầu hổ thẹn đi đến bên người Trần Minh Vượng: “Thực xin lỗi cậu Trần, đối phương che giấu thực lực, tôi thua!”

Trần Minh Vượng phảng phất không nghe thấy lời Vương Hán, cả người ngu ngơ tại nguyên chỗ.

60 tỷ, trở về anh ta sẽ bị ba già đánh chết!

Lý Mãnh giờ phút này hoàn toàn không cần diễn trò, hưng phấn cười to nói: “Cậu Trần, cám ơn 60 tỷ nha! Tôi từ chối thì bất kính !”

Trần Minh Vượng lúc này mới lấy lại tinh thần, đỏ hồng mắt trừng mắt Lý Mãnh, quát: “Lý Mãnh, mọi chuyện đều là cậu thiết kế đúng hay không?”

Lý Mãnh như tên vô lại, một bộ dáng vẻ cậu có thể làm gì được tôi: “Đúng vậy, chính là tôi thiết kế, ai bảo cậu xuẩn như vậy đâu?”

“Đồ lừa gạt!” Trần Minh Vượng xông đi lên, muốn động thủ cùng Lý Mãnh. Thế nhưng là, thủ hạ Lý Mãnh lập tức ngăn tại trước mặt anh ta.

Lý Mãnh kéo thủ hạ ra, một lần nữa đứng tại trước mặt Trần Minh Vượng, một mặt phách lối nói: “Sao? Cược không thắng liền muốn động thủ sao? cậu cũng không nhìn một chút cậu có được hay không?”

“Được rồi, xem ở 60 tỷ, tôi cũng không so đo cùng cậu. Tạm biệt!” Lý Mãnh mang người đắc ý rời đi từ bên người Trần Minh Vượng.

Trần Minh Vượng một mặt không cam lòng, quát to: “Lý Mãnh, cậu đứng lại đó cho tôi, tôi còn muốn cược!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện