Ánh mắt Trình Kiêu nhìn Triệu Cương bình lặng như nước.
Anh biết Triệu Cương là thành viên của đội bơi chuyên nghiệp, khi anh ta đề nghị đến hồ bơi thì Trình Kiêu cũng đã đoán được ý định của anh ta rồi.
Kiếp trước, Trình Kiêu và Triệu Cương cùng nhau đi qua hồ bơi, bị Triệu Cương đùa dai, khiến anh uống no nước hồ.
"Kiện tướng bơi lội chuyên nghiệp à? Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường!” Đời này anh ta không còn khiến Trình Kiêu phải để tâm nữa.
Thấy Trình Kiêu không nói lời nào, Lý Ngôn lại bắt đầu dùng phương pháp khích bác.
Anh ta bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Trình Kiêu, chắc không phải là mày không dám chơi đâu nhỉ? Mày yên tâm, lần này chúng ta không cược tiền, chỉ chơi một chút thôi.”
Trình Kiêu vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Nói đi, chơi như thế nào?”
Thấy Trình Kiêu đồng ý, Triệu Cương và Lý Ngôn lập tức mừng ra mặt.
Triệu Cương chỉ vào phần đường đua trong hồ bơi: “Bơi một vòng qua lại, thời gian bơi của ai ngắn nhất thì người ấy giành chiến thắng!”
"Được thôi." Trình Kiêu không chút do dự liền đồng ý ngay.
Y Linh hơi lo lắng, đang định nhắc nhở Trình Kiêu.
Nhưng cô lại ngại vì đang đứng trước mặt đám người Lý Ngôn.
"Triệu Cương, anh thuộc đội bơi chuyên nghiệp, làm vậy thì khác gì bắt nạt người khác?" Y Linh cố ý tỏ vẻ không vui.
Triệu Cương đang cười vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Y Linh đứng ra nói đỡ cho Trình Kiêu thì sững sờ, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vương Hiểu Hi vội kéo áo Y Linh rồi liên tục nháy mắt với cô: “Tiểu Linh Linh, sao cậu lại bất bình hộ Trình Kiêu thế?”
Y Linh chỉ muốn nhắc nhở Trình Kiêu, mục đích đã đạt được nên cô không muốn nói gì nữa.
Nhưng để diễn cho hết vai, Y Linh vẫn giả vờ tức giận, cô lạnh giọng: “Tôi không bất bình hộ ai cả, chỉ là cảm thấy hơi chướng tai gai mắt thôi.”
Lý Ngôn cười lớn: “Y Linh, em yên tâm, Triệu Cương không thích mà cũng không bắt nạt ai cả.
Lúc nãy khi bọn tôi trưng cầu ý kiến của Trình Kiêu thì em cũng nghe thấy mà.
Chính miệng Trình Kiêu đồng ý sẽ đấu với Triệu Cương, mọi người đều tự nguyện đó chứ.”
Trình Kiêu nhìn Y Linh, ánh mắt hết sức hiền hòa, anh biết Y Linh có ý tốt nhắc nhở mình.
Trình Kiêu quay đầu lại nhìn Triệu Cương, giọng điệu cũng có vẻ bực bội: “Bắt đầu đi!”
Không đánh cho đám người này ngoan ngoãn thì bọn họ chưa thôi đâu.
Tôn Mạc lạnh mặt nhìn Trình Kiêu, trong lòng vô cùng tức giận.
Dù Trình Kiêu làm gì cũng khiến cô ta thấy khó chịu, thấy tức giận.
Thêm cả chuyện lúc nãy, Trình Kiêu thà phá hủy Huyết Phỉ Thúy cũng không muốn đưa cho cô ta cất hộ.
Hành động đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của Tôn Mạc.
Đàn bà đều là sinh vật thù dai, nhất là khi cô ta lại bị tên ăn hại kia làm nhục trước mặt bao nhiêu người như thế.
"Tưởng bản thân vô địch vũ trụ cái gì cũng biết chắc? Biết rõ Triệu Cương là đội viên bơi lội chuyên nghiệp mà còn dám thi đấu với người ta, đúng là ngu hết thuốc chữa!”
“Để tôi xem lát nữa anh xấu mặt đến mức nào!”
Thấy Trình Kiêu nôn nóng như thế, Triệu Cương cũng chẳng từ chối làm gì: “Được, chúng ta chọn đường đua thôi!”
Triệu Cương nói xong, lia mắt về phía đường đua thì thấy dưới đó có rất nhiều người.
Nhưng đường đua ngoài cùng bên trái lại yên lặng hơn hẳn, chỉ có một người đàn ông trung niên đầu trọc đang dựa vào lan can nghỉ ngơi.
Chỉ có vậy thôi!
Triệu Cương đi qua nói chuyện với người đàn ông đầu trọc kia: “Chú này, một mình chú mà chiếm cả đường đua thì hơi quá đáng đấy.
Chú qua bên kia chơi đi, chúng tôi cần đường đua này để thi đấu!”
Triệu Cương nói chuyện hơi xấc xược, làm người nghe chẳng thoải mái gì.
Người đàn ông kia vẫn nhắm mắt, mặc kệ anh ta lải nhải.
Trên hàng ghế đặt ở khu nghỉ ngơi phía sau ông ta, thanh niên chỉ có một con mắt bỗng lao tới chắn trước người Triệu Cương.
Thanh niên kia đi rất nhanh, khiến Triệu Cương hoảng sợ.
"Anh đang làm gì vậy?" Triệu Cương lui ra sau hai bước, vẻ mặt phẫn nộ quát lên với chàng thanh niên.
Trình Kiêu thản nhiên nhìn thanh niên kia một cái.
Mặc dù người này chỉ có một con mắt, nhưng anh có thể cảm nhận được sức mạnh thân thể của anh ta vượt xa người bình thường.
Đám người Lý Ngôn chạy đến, vội vàng hỏi: “Cương tử, làm sao vậy?”
Triệu Cương trừng mắt nhìn cậu thanh niên kia, sau đó mới kể lại: “Không có gì, bị một con độc nhãn long làm giật mình thôi!”
Thanh niên một mắt lập tức nhíu mày, anh ta tiến lên một bước, bóp chặt cổ Triệu Cương, giọng nói lạnh đến khiến người khác phát run: “Mày muốn chết à!”
Triệu Cương không thở nổi, dù anh ta có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đối phương, mới một lúc mà mặt mày đã tái xanh hết cả.
“Buông anh ta ra!” Đám người Lý Ngôn hét toáng lên.
Lúc này, người đàn ông đầu trọc đang tựa vào lan can bỗng mở miệng: “Phong, bình tĩnh!”
Thanh niên một mắt vội vàng buông Triệu Cương ra, sau đó cung kính cúi đầu: “Vâng!”
Triệu Cương khom lưng thở dốc, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
"Thằng ranh con, xém chút thì bóp chết ông mày rồi! Ở Hà Tây này chưa có ai dám nặng tay với tao vậy đâu! Tao thấy mày chán sống rồi đúng không hả!” Triệu