Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Tôn Đại Hải, nhàn nhạt nói: "Ai mà ngờ tự cao tự đại trong miệng ông thực ra đã là cách làm khiêm tốn nhất của tôi."
"Nếu như tôi kiêu ngạo, chúng sinh trên thế gian này phải khom lưng đến tận cùng!"
Trong nhà họ Tôn, người Trình Kiêu quan tâm chỉ có một mình Ninh Lan.
Đối với Tôn Đại Hải, Trình Kiêu có thể nói chuyện với ông ta cũng là do nể mặt Ninh Lan.
Cho nên Trình Kiêu sẽ không khách khí với Tôn Đại Hải, mặc dù ông ta là cha vợ trên danh nghĩa của anh.
Tôn Đại Hải tức đến tái mét mặt.
Ông ta vốn chỉ định hỏi Trình Kiêu một chút xem y thuật của anh rốt cuộc là học được từ chỗ nào, sau đó ông ta hướng dẫn thêm để tương lai nhờ Trình Kiêu mà quay về nhà họ Tôn, để người nhà họ Tôn chống mắt lên xem hành động đuổi Tôn Đại Hải ra khỏi nhà họ Tôn năm đó là ngu xuẩn cỡ nào.
Thế nhưng, sự cuồng vọng của Trình Kiêu quả thực đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Tôn Đại Hải.
Nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến Trình Kiêu thi triển y thuật thần kỳ cứu người, chỉ bằng câu nói kia của anh, Tôn Đại Hải đã muốn đưa Trình Kiêu đến bệnh viện tâm thần.
Chúng sinh trên thế gian này phải khom lưng đến tận cùng!
Mày cho rằng mày là ai?
Ngay cả Mễ tộc mạnh nhất thế giới hiện nay, người nắm quyền tối cao cũng không dám nói ra câu nói cuồng vọng cỡ này!
Trình Kiêu không đợi Tôn Đại Hải nói tiếp đã đột ngột đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhàn nhạt nói: "Nếu như ông muốn biết y thuật của tôi học được từ đâu, tám giờ tối ngày mốt ông có thể ra cổng cư xá chờ đợi."
Nói xong Trình Kiêu ung dung rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một tiếng đóng cửa.
Tôn Đại Hải nhìn bóng lưng Trình Kiêu rời đi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta luôn cảm thấy cho Trình Kiêu ở rể đã là có ơn với nó lắm rồi.
Thế nên trước mặt Trình Kiêu, Tôn Đại Hải vẫn luôn cao cao tại thượng, lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến anh.
Vậy mà hiện tại Trình Kiêu lại đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, điều này làm cho Tôn Đại Hải có chút trở tay không kịp, căn bản không thể thích ứng nổi.
Như không tự nhiên bị người mình luôn xem thường nhất không coi ra gì.
Thế nhưng, tin tức trong câu nói sau cùng của Trình Kiêu lại làm cho Tôn Đại Hải tạm quên đi tâm trạng không vui khó chịu.
"Tám giờ tối ngày mốt, cổng chính cư xá..." Tôn Đại Hải tự lẩm bẩm, âm thầm ghi nhớ thời gian.
"Được, đến lúc đó tao xem mày rốt cuộc là bị cái gì mê hoặc!"
Trình Kiêu trở lại phòng ngủ, bỗng tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Cái tên hiển thị trên màn hình chính là Điểm Hương.
"Chẳng lẽ Điểm Hương gặp chuyện gì phiền phức?"
Kiếp trước Trình Kiêu nhớ trong nhà Điểm Hương từng xảy ra đại nạn, bị buộc phải rời khỏi Hà Tây, từ đó về sau điện thoại cũng không gọi được, không một ai gặp qua Điểm Hương.
Kiếp này, Trình Kiêu nhất định phải giúp đỡ Điểm Hương vượt qua được cửa ải khó khăn đó.
Nói gì nói vẫn phải báo đáp tình cảm thắm thiết mà Điểm Hương đã dành cho anh ở kiếp trước.
"Điểm Hương, làm sao vậy?" Điện thoại vừa được kết nối, Trình Kiêu lập tức hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ngọt ngào của Điểm Hương: "Không có việc gì, chỉ là ngày mai em có một triển lãm tranh ở Lê Viên, muốn mời anh Trình Kiêu đến xem triển lãm!"
Trong giọng nói của Điểm Hương tràn ngập vẻ bất an cùng chờ mong, như đang lo lắng Trình Kiêu sẽ khước từ.
Trong đầu anh lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Điểm Hương, bộ dạng cẩn thận dè dặt nhìn mình, còn có bộ ngực cao ngất.
Điểm Hương từ nhỏ đã thích vẽ vời, hơn nữa còn rất có thiên phú, mười tuổi còn được một vị hoạ sĩ nổi tiếng bình luận, nói rằng tương lai Điểm Hương nhất định sẽ rất có thành tựu trên con đường mỹ thuật.
Tuy rằng Điểm Hương vẫn đi học như bình thường nhưng tác phẩm của cô đã nhiều lần nhận được khen thưởng.
Về sau có một bức tranh của cô tên là “Bữa tối cuối cùng” giành được hạng nhất trong một cuộc thi vẽ.
Thế mà mỗi lần Trình Kiêu xem bức tranh đó, anh luôn luôn trêu ghẹo cô, nói cô vẽ tranh giống như một tên ăn mày đang xin cơm, thậm chí còn đặt một biệt danh cho tác phẩm mà Điểm Hương đắc ý nhất, gọi là “Người ăn mày”.
Lần nào Trình Kiêu chọc cũng bị Điểm Hương huơ huơ quả đấm nhỏ đuổi theo đánh đấm, sau đó kết thúc trong tràng tiếng xin tha của Trình Kiêu.
Dù đã hơn tám trăm năm nhưng khi nhớ tới những ký ức này, Trình Kiêu vẫn không nhịn được khẽ cong khóe môi.
"Lê Viên đúng không, ngày mai anh nhất định sẽ đến!"
Điểm Hương vui vẻ nói: "Được, sáng sớm ngày mai không gặp không về, đến rồi thì gọi điện thoại cho em."
"Được."
Kết thúc cuộc trò chuyện với Điểm Hương, Trình Kiêu nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, tiếp theo là tiếng Ninh Lan gọi Tôn Mạc.
Sau đó Ninh Lan bảo Tôn Mạc đi gọi mình ăn cơm.
Trình Kiêu không đợi Tôn Mạc tới gọi, anh mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng lại đúng lúc Tôn Mạc