Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 99


trước sau

CHƯƠNG 99

“Tưởng bản thân vô địch vũ trụ cái gì cũng biết chắc? Biết rõ Triệu Cương là đội viên bơi lội chuyên nghiệp mà còn dám thi đấu với người ta, đúng là ngu hết thuốc chữa!”

“Để tôi xem lát nữa anh xấu mặt đến mức nào!”

Thấy Trình Kiêu nôn nóng như thế, Triệu Cương cũng chẳng từ chối làm gì: “Được, chúng ta chọn đường đua thôi!”

Triệu Cương nói xong, lia mắt về phía đường đua thì thấy dưới đó có rất nhiều người.

Nhưng đường đua ngoài cùng bên trái lại yên lặng hơn hẳn, chỉ có một người đàn ông trung niên đầu trọc đang dựa vào lan can nghỉ ngơi.

Chỉ có vậy thôi!

Triệu Cương đi qua nói chuyện với người đàn ông đầu trọc kia: “Chú này, một mình chú mà chiếm cả đường đua thì hơi quá đáng đấy. Chú qua bên kia chơi đi, chúng tôi cần đường đua này để thi đấu!”

Triệu Cương nói chuyện hơi xấc xược, làm người nghe chẳng thoải mái gì.

Người đàn ông kia vẫn nhắm mắt, mặc kệ anh ta lải nhải.

Trên hàng ghế đặt ở khu nghỉ ngơi phía sau ông ta, thanh niên chỉ có một con mắt bỗng lao tới chắn trước người Triệu Cương.

Thanh niên kia đi rất nhanh, khiến Triệu Cương hoảng sợ.

“Anh đang làm gì vậy?” Triệu Cương lui ra sau hai bước, vẻ mặt phẫn nộ quát lên với chàng thanh niên.

Trình Kiêu thản nhiên nhìn thanh niên kia một cái. Mặc dù người này chỉ có một con mắt, nhưng anh có thể cảm nhận được sức mạnh thân thể của anh ta vượt xa người bình thường.

Đám người Lý Ngôn chạy đến, vội vàng hỏi: “Cương tử, làm sao vậy?”

Triệu Cương trừng mắt nhìn cậu thanh niên kia, sau đó mới kể lại: “Không có gì, bị một con độc nhãn long làm giật mình thôi!”

Thanh niên một mắt lập tức nhíu mày, anh ta tiến lên

một bước, bóp chặt cổ Triệu Cương, giọng nói lạnh đến khiến người khác phát run: “Mày muốn chết à!”

Triệu Cương không thở nổi, dù anh ta có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đối phương, mới một lúc mà mặt mày đã tái xanh hết cả.

“Buông anh ta ra!” Đám người Lý Ngôn hét toáng lên.

Lúc này, người đàn ông đầu trọc đang tựa vào lan can bỗng mở miệng: “Phong, bình tĩnh!”

Thanh niên một mắt vội vàng buông Triệu Cương ra, sau đó cung kính cúi đầu: “Vâng!”

Triệu Cương khom lưng thở dốc, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

“Thằng ranh con, xém chút thì bóp chết ông mày rồi! Ở Hà Tây này chưa có ai dám nặng tay với tao vậy đâu! Tao thấy mày chán sống rồi đúng không hả!” Triệu Cương vô cùng phẫn nộ.

Thanh niên một mắt kia chỉ liếc Triệu Cương một cái sắc lạnh, ánh mắt đáng sợ dọa Triệu Cương vội vàng lui về phía sau.

Mãi đến lúc này, người đàn ông đầu trọc mới chịu mở mắt. Ông ta bước lên từ hồ bơi, nhận lấy khăn tắm mà thanh niên đưa cho, sau khi lau sạch nước trên người liền ném cho Triệu Cương một ánh nhìn trêu tức, nhưng ngữ khí rất bình thản:

“Phải không? Ở Hà Tây, không ai dám đuổi tôi hay bắt tôi phải nhường chỗ đâu!”

Ông ta ném khăn tắm trắng lên ghế, nụ cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, giọng nói hơi lạnh: “Cậu là người đầu tiên!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện