Chàng Rể Vô Song

Chương 1025


trước sau

Chương 1025

Dương Lệ biết gia đình Lâm Hàn khá giàu có, nhưng theo bản năng cũng không cảm thấy có thể giàu đến thế. Mấy trăm triệu nói kiếm là kiếm được, vậy phải giàu đến mức nào, hoàn toàn đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cô.

Nhưng bây giờ xem ra, Lâm Hàn không quan tâm đến tiền thù lao mấy trăm triệu này, hình như đúng là có tiền thật, lần trước quả thật đã kiếm được mấy trăm tỷ…

“Vậy chẳng phải cho dù bây giờ em không đi làm nữa, đi theo anh dùng tiền anh, cả đời cũng không dùng hết hay sao?”, Dương Lệ lên tiếng, dù sao theo năng lực tiêu dùng của cô thì đừng nói là mấy trăm tỷ, mấy trăm triệu, cho dù chỉ là một trăm triệu, cả đời cô cũng không dùng hết.

Lâm Hàn nghe vậy lập tức buông tờ báo xuống, lúc này mới nghĩ tới mình đã trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm, sau này chắc chắn sẽ trở thành ông chủ nhà họ Lâm. Những người lớn tuổi của nhà họ Lâm cũng không thể gây ra bất cứ chuyện gì quấy nhiễu Lâm Hàn, cũng có nghĩa bây giờ Lâm Hàn có thể tùy ý đối đãi với Dương Lệ thật tốt.

Nói cách khác, Lâm Hàn hoàn toàn có thể tùy tiện cho Dương Lệ mấy trăm triệu, mấy tỷ, thậm chí giao hẳn sản nghiệp của nhà họ Lâm cho Dương Lệ quản lý.

Càng không cần nói đến bốn trăm tỷ kiếm được ở thành phố Thiên Kinh trước đó, hoàn toàn là do Lâm Hàn tự mình kiếm được, là tài sản thuộc về cá nhân Lâm Hàn, có thể tự do phân phối.

Dương Lệ thấy Lâm Hàn ngẩn người không nói chuyện, lập tức hơi nghi ngờ, nói: “Chồng à, anh nghĩ gì vậy, em chỉ nói đùa thôi”.

Lúc này, Lâm Hàn lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Em hỏi vậy vừa hay cũng nhắc nhở anh, hình như anh chưa cho em tiền bao giờ, bình thường em luôn tiêu tiền của mình. Xem trí nhớ của anh này, bây giờ anh gửi cho em một ít tiền trước, tùy em sử dụng, dùng hết thì nói anh là được”.

Lâm Hàn nói xong, bèn lấy điện thoại ra chuyển khoản.

Bình thường thẻ ngân hàng đều có hạn mức, một triệu tệ gì đó đều có, nhưng thẻ ngân hàng của Lâm Hàn hiển nhiên không thể nào có hạn mức. Nếu không với một người thuộc đẳng cấp như Lâm Hàn mà nói, thật sự quá rắc rối.

Dương Lệ nghe vậy lập tức cảm thấy vui vẻ. Bây giờ tiền lương của cô rất cao, hoàn toàn đủ cho cô dùng, cũng không thiếu tiền, nhưng không thiếu tiền không có nghĩa là không muốn tiêu tiền của chồng mình. Có thể tiêu tiền của chồng mình sẽ khiến Dương Lệ cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cảm giác được tình yêu của Lâm Hàn đối với cô.

Lúc này, điện thoại của Dương Lệ vang lên, cô cầm lên xem, là một tin nhắn tiền đến tài khoản, chính là tin nhắn Lâm Hàn chuyển khoản cho Dương Lệ.

Nhưng nhìn số tiền, Dương Lệ lập tức ngơ ngác.

Dương Lệ đếm qua, phía sau có tám con số không, tức là tổng cộng tám trăm triệu…

Dương Lệ nhớ lại, vừa rồi Lâm Hàn nói là tùy tiện gửi ít tiền cho cô tiêu sao? Đây là tùy tiện gửi tám trăm triệu?

Lâm Hàn thấy Dương Lệ ngẩn người, lại nói: “Thế nào? Không đủ hả? Vậy anh

gửi thêm cho em một ít, rảnh rỗi em cứ tiêu thỏa thích, tiền anh đảm bảo em tiêu đến chết cũng không hết”.

Lâm Hàn không phải đang nói đùa, tài sản của nhà họ Lâm vượt ngoài sức tưởng tượng của người khác, quả thật có tiêu thế nào cũng không tiêu hết, thậm chí có cầm đi đánh bài, thua tiền cũng cần đánh rất lâu rất lâu mới có thể thua hết. Suy cho cùng, trên đời này, không có mấy thế lực có thể lấy ra số tiền tương đương với con số này, muốn thua nhiều tiền trong một lần như vậy cũng không thua được.

“Đừng đừng, không cần đâu”, Dương Lệ vội nói. Đùa gì chứ, tám trăm triệu với Dương Lệ mà nói đã là quá nhiều, nếu Lâm Hàn lại “tùy tiện” cho cô thêm ít tiền, Dương Lệ sẽ cảm thấy hoang mang. Trong thẻ ngân hàng có nhiều tiền như vậy sẽ khiến Dương Lệ cảm thấy hoang mang.

Đến lúc này, cuối cùng Dương Lệ cũng đã tin lời Lâm Hàn nói, hóa ra Lâm Hàn thật sự có nhiều tiền như vậy.

Bây giờ nghĩ đến mấy trăm triệu thù lao của Tần Liên, Dương Lệ cũng đã hiểu Lâm Hàn. Dường như Lâm Hàn thật sự không xem mấy trăm triệu này là gì, chẳng cần phải lấy.

“Lâm Hàn, anh đúng là giàu có vượt ngoài sự hiểu biết của em, nhưng em hi vọng anh cũng đừng tiêu tiền lung tung. Tiền có nhiều đến mấy cũng phải tiêu đúng chỗ, không được lãng phí”, Dương Lệ nghiêm túc dặn dò.

“Yên tâm đi, anh biết, em thấy anh tiêu tiền lung tung lần nào chưa?”, Lâm Hàn thấy vẻ nghiêm túc của Dương Lệ thì cười đáp, đồng thời trong lòng cũng vui vẻ. Người bình thường nhìn thấy nhiều tiền như vậy, e rằng đã mua sắm điên cuồng từ lâu, còn Dương Lệ lại ở đây khuyên Lâm Hàn đừng lãng phí tiền, tam quan đúng là quá mức nghiêm chỉnh.

Dương Lệ nghĩ ngợi, hình như Lâm Hàn quả thực không tiêu tiền lung tung, rõ ràng là giàu có đến vậy.

Về bản thân Dương Lệ, bây giờ có số tiền lớn tám trăm triệu đủ để cô dùng cả đời cũng không hết, trong lòng Dương Lệ cũng khó mà bình tĩnh.

Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, Dương Lệ vẫn tiếp tục công việc và cuộc sống trước mắt của mình, sau này nếu ngày nào đó không muốn làm việc nữa, vậy thì không làm nữa.

Mặc dù số tiền bây giờ đã đủ để Dương Lệ hoàn toàn không cần đi làm, dù sao tám trăm triệu gửi ngân hàng lấy lãi một năm cũng được mấy chục triệu, tính ra một ngày cũng có mấy trăm nghìn, sao có thể dùng hết được?

Nhưng Dương Lệ vẫn cảm thấy ngày tháng đi làm phong phú một chút, tuy có đôi lúc khá vất vả, nhưng cũng rất thú vị.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện