Chương 1052
“Alo, đại ca Tạ à, tôi đã nắm được lộ trình của Dương Lệ”, Triệu Tứ Hải thấp giọng nói.
“Ừ, nói đi”, Tạ Kiến Bình thản nhiên đáp.
Triệu Tứ Hải vội nhỏ giọng thưa: “Ngày mai Dương Lệ và chồng của cô ta sẽ đến quảng trường Trung Giao, có lẽ sẽ ở đó cả ngày, mà người ra vào ở đó cũng không ít, ông xem xem khi nào tương đối dễ dàng ra tay?”
“Quảng trường Trung Giao à? Biết rồi, chuyện còn lại giao cho tôi là được, không cần cậu phải lắm mồm”, vừa dứt lời, Tạ Kiến Bình liền thẳng tay cúp máy luôn.
Triệu Tứ Hải nhìn màn hình điện thoại bị cúp ngang cũng không nổi giận, ngược lại thì khá vui vẻ, chỉ cần Tạ Kiến Bình có thể đe dọa được Dương Lệ, giúp anh ta giải quyết rắc rối này thì anh ta có thể tiếp tục giúp Tạ Kiến Bình móc nối với ông trùm đứng sau lưng Phùng Thạch. Đến khi đó Triệu Tứ Hải cũng sẽ đạt được không ít lợi lộc, con đường sự nghiệp sẽ lên như diều gặp gió.
Nghĩ đến mình sắp được phất lên vùn vụt, trong lòng Triệu Tứ Hải kích động không thôi, nhìn lại căn nhà nhỏ hẹp Triệu Tứ Hải bèn hạ quyết tâm, đến khi đó anh ta phải đổi một căn còn oách hơn căn biệt thự núi Vân Mộng kia của Lâm Hàn nữa, tuyệt đối không thể thua thằng Lâm Hàn vô dụng kia được.
Cùng lúc đó, sau khi Tạ Kiến Bình cúp điện thoại của Triệu Tứ Hải thì liền liên lạc với đám thuộc hạ của mình, bảo họ nhanh chóng đi sắp xếp.
Những chuyện này bọn họ đã từng làm không biết bao nhiêu lần rồi, bọn họ quen chân quen tay nhanh chóng hành động.
Mấy chuyện cỏn con này Tạ Kiến Bình chẳng bận tâm làm gì, cứ tin tưởng mà giao cho đám thuộc hạ của mình là được.
Đối với một cô gái được bảo bọc từ nhỏ như Dương Lệ, Tạ Kiến Bình tin chắc rằng chỉ cần dọa dẫm một tí thì cô ta nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ và phối hợp với bọn họ thôi.
Nghĩ đến chuyện sau khi giải quyết xong Dương Lệ, có thể bắt tay hợp tác với người đứng sau Phùng Thạch mà làm các thương vụ trong vùng xám, rinh về mớ lợi nhuận to lớn thì mới có thể bảo đảm những người ở vùng Bắc Đông bằng lòng đi theo hai anh em nhà ông ta.
Đến lúc đó, anh em nhà họ Tạ đã đủ tư cách thay Trương Thiên Sơn mà kế thừa ngôi vị Đại bàng núi, nắm trong tay toàn bộ sức mạnh vùng Bắc Đông.
Ngẫm nghĩ mọi chuyện gần như đã êm xuôi nên Tạ Kiến Bình liền gửi một tin nhắn cho Tạ Kiến An đang ở vùng Bắc Đông, báo cho ông ta biết tình hình bên đây đang rất suôn sẻ, lập tức có thể bắt đầu làm mấy thương vụ vùng xám rồi, để cho ông ta bắt đầu triển khai kế hoạch.
Lúc này, Tạ Kiến An đang mở một cuộc họp ở trong căn phòng bí mật tại vùng Bắc Đông, tối nay bọn họ dự tính sẽ hành động.
Bỗng, một tên thuộc hạ đi vào khẽ nói vào tai của Tạ Kiến An vài câu, hắn đang truyền đạt là tin tức Tạ Kiến Bình vừa gửi về.
Căn phòng bí mật này được xây dựng
Tạ Kiến An nghe báo xong bèn yên tâm hẳn ra, bên Tạ Kiến Bình xem như là hậu cần của bọn họ, chỉ cần hết thảy suôn sẻ thì bên đây bọn họ có thể thoải mái làm việc rồi.
“Các anh em, kế hoạch của Tạ Kiến Bình ở bên thành phố Đông Hải đang diễn ra tốt đẹp, chúng ta có thể bắt đầu ra tay rồi, hành động tối nay là bước quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch, nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào! Chỉ cần khống chế được Trương Thiên Sơn, những thế lực còn lại của vùng Bắc Đông sẽ như rồng mất đầu, kế hoạch tiếp theo của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”, Tạ Kiến An thấp giọng nói với đám thuộc hạ trong hầm bí mật.
Những người này vừa nghe thế bèn kích động không thôi, mặt mày ngập tràn hưng phấn.
Một khi bắt được Trương Thiên Sơn, để Tạ Kiến Bình và Tạ Kiến An ngồi lên vị trí Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, bọn họ liền sẽ trở thành thế lực lớn mạnh nhất chỉ sau hai anh em nhà họ Tạ, vì lẽ đó bọn họ mới chấp nhận ra sức làm việc cho Tạ Kiến An.
Còn nếu chuyện này thất bại hoặc bọn họ không giúp Tạ Kiến An một tay, với đám người chỉ biết lăn lộn làm những chuyện phi pháp như bọn họ thì càng mặc định rằng sẽ không được Trương Thiên Sơn trọng dụng, địa vị chỉ có thể ngày một thấp hơn.
Lúc này, La Văn vẫn đang bị trói ở gần đó, vì hầm bí mật này quá nhỏ, những nơi ẩn náu khác lại không đảm bảo an toàn, thế nên Tạ Kiến An chỉ đành nhốt La Văn ở tại đây, chẳng kiêng dè gì nữa.
La Văn ở gần đó nghe được thầm nghĩ không hay rồi, mặc dù anh ta chưa biết được kế hoạch cụ thể của đám người Tạ Kiến An là gì, nhưng nếu Tạ Kiến An đã dự định hành động thì có lẽ ông ta đã ăn chắc phần lớn rồi.
Mà Trương Thiên Sơn lại khá tin tưởng Tạ Kiến An nên cũng không có đề phòng, La Văn tin rằng Tạ Kiến An nhất định đã nắm chắc phần thắng.
Một khi Trương Thiên Sơn bị khống chế, ngoài trừ những người anh em hết lòng trung thành ra, những người còn lại rất có thể sẽ vì món lợi ích to lớn mà bị mua chuộc quay lại phản bội Trương Thiên Sơn, về dưới trướng anh em Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình.
Đến lúc đó, cho dù La Võ và Uông Nghĩa dẫn đám cao thủ tinh anh trở về thì cũng sẽ bất lực xoay chuyển cục diện.
Bấy giờ, trong lòng La Văn gần như đã tuyệt vọng, chẳng lẽ đường đường một Đại bàng núi vùng Bắc Đông như Trương Thiên Sơn lại bỏ mạng dưới tay chính những người anh em mà ông ta đã hết lòng tin tưởng sao?