Chương 1078
Dương Lệ đứng cạnh nghe thấy thế, sắc mặt cũng vô cùng thất vọng. Anh ta là anh rể của mình đó, vậy mà lại báo lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình để ông ta đến cài bom lên xe.
“Ông trùm ở đây? Anh nói tôi nghe thử xem là ai”, Lâm Hàn bỗng nhiên hơi tò mò, lẽ nào Triệu Tứ Hải dám làm những chuyện ấy là ỷ vào có thế lực ở đây ư?
Nếu vậy thì có lẽ Lâm Hàn nên sàng lọc lại thế lực của mình.
“Sao? Sợ rồi à?”, Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn hỏi vậy tưởng rằng anh sợ liền vui vẻ.
“Nói cho mày biết cũng được thôi”, Triệu Tứ Hải nói: “Chính là ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch – ông chủ cũ của tao. Tuy tao không biết là ai, nhưng chắc chắn là người mà mày không thể trêu vào!”
Lâm Hàn nghe thấy câu trả lời ấy thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, không ngờ chuyện này lại liên quan đến Phùng Thạch.
Mà ô dù của Phùng Thạch còn chẳng phải là anh sao? Lâm Hàn lập tức cảm thấy khó hiểu, không lẽ còn có ai chống lưng cho Phùng Thạch ư?
“Gọi Phùng Thạch đến đây cho tôi!”, Lâm Hàn sẵng giọng nói.
Ngô Xuyên đứng cạnh gật đầu, đi tới một bên gọi cho Phùng Thạch.
“Alo, cậu Ngô à, có chuyện gì ư?”, Phùng Thạch vừa bắt máy đã hết sức khách sáo hỏi.
Dưới trướng Lâm Hàn, địa vị của Phùng Thạch cũng không được coi là cao, vẫn thấp hơn Ngô Xuyên và chỉ hơi cao hơn mấy tên tay chân bình thường thôi.
Dù Phùng Thạch có muốn làm thân với đám người Ngô Xuyên, nhưng Ngô Xuyên lại chẳng thèm để ý đến ông ta, không có chuyện gì quan trọng sẽ không chủ động liên lạc.
Mà nay Ngô Xuyên lại chủ động gọi cho Phùng Thạch, nên ông ta có hơi bất ngờ.
“Giờ anh Hàn đang ở chỗ tôi, anh ấy bảo ông lập tức đến đây làm rõ một chuyện. Ông mau lại đây cho tôi!”, Ngô Xuyên tức giận nói xong liền cúp máy.
Phùng Thạch ở đầu dây bên kia chợt có linh cảm xấu, tuy bình thường Ngô Xuyên nói chuyện với ông ta cũng rất lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không có gắt gỏng như thế.
Lần này, Lâm Hàn đột nhiên gọi ông ta tới, hình như bên đấy đã xảy ra chuyện gì đó.
“Gần đây mình có làm sai gì đâu chứ? Chuyện gì thế không biết?”, Phùng Thạch mờ mịt. Lần trước, ông ta đã từ bỏ việc khuyên Lâm Hàn kinh doanh các sản nghiệp trong vùng xám, cũng từ chối Tạ Kiến Bình luôn rồi mà.
Phùng Thạch vắt óc nghĩ mãi không ra, tuy không muốn đi cho lắm, cảm thấy đi sẽ cực kỳ xui xẻo, nhưng giờ cũng không thể không vội vàng chạy tới.
Tại thành phố Đông Hải, trên địa bàn của Ngô Xuyên.
Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn nói thế thì bất
Sao Lâm Hàn lại quen biết Phùng Thạch, mà còn có thể trực tiếp gọi ông ta tới đây?
Thoáng chốc, Triệu Tứ Hải liền nhớ tới cảnh Phùng Thạch cực kỳ cung kính với Lâm Hàn ở sân bay vào lần trước.
Lúc ấy, Triệu Tứ Hải cũng hết sức kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn thấy thoáng qua thôi nên không chắc lắm.
Về sau, Triệu Tứ Hải cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm, Phùng Thạch tuyệt đối không thể nào kính cẩn với Lâm Hàn như vậy được.
Dù sao, Phùng Thạch cũng là ông trùm bất động sản, dưới trướng có vô số tay chân, hơn hết là đằng sau ông ta còn có một ông lớn quyền thế ngập trời. Thế nên, Phùng Thạch hoàn toàn chẳng cần phải sợ Lâm Hàn, cũng không thể nào kính cẩn với anh như vậy.
Nhưng giờ nghe giọng điệu của Lâm Hàn lại làm Triệu Tứ Hải cảm thấy ngờ ngợ, giống như Phùng Thạch là cấp dưới của Lâm Hàn vậy. Bảo Phùng Thạch tới là ông ta phải tới.
Lúc này, đáy lòng Dương Lệ tràn đầy lạnh lẽo nhìn Triệu Tứ Hải hỏi: “Dương Duyệt có liên quan đến chuyện này không? Chị ấy bắt tay với anh moi ra lịch trình của tôi hay anh sai chị ấy?”
Hiện tại, Dương Lệ vẫn cứ ôm một chút hy vọng, mong rằng Dương Duyệt không phản bội mình.
Nói gì thì nói, Dương Duyệt cũng là chị ruột của cô. Nếu ngay cả Dương Duyệt mà cũng đối xử độc ác với cô như vậy thì Dương Lệ không biết nên nói gì nữa.
“Không liên quan đến Dương Duyệt, em ấy không biết, là tôi bảo em ấy hỏi”, Triệu Tứ Hải thẳng thắn đáp.
Dương Lệ nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dương Duyệt không biết, điều ấy làm lòng cô cũng không đau đớn thất vọng như hồi nãy.
Lâm Hàn đứng cạnh nghe vậy, trong lòng cũng đã có cách xử lý Triệu Tứ Hải, nhưng anh sẽ không để Dương Duyệt biết.
Lâm Hàn biết cách nghĩ của Dương Lệ, nếu vì thế mà hủy hoại tình cảm chị em giữa hai người, Dương Lệ nhất định sẽ không nỡ.
Bấy giờ, Tạ Kiến Bình cạnh đó sợ sệt nhìn Lâm Hàn nói: “Cậu Lâm, đây thật sự là hiểu lầm. Tôi không biết giám đốc Dương là vợ của cậu, nếu biết thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm chuyện này.