Chương 1090
Có thể Dương Cảnh Đào không hiểu những thứ này, nhưng Dương Duyệt nhìn thấy những đồ trong tay Dương Lệ, Lâm Hàn, còn có chiếc hộp trên tay dì Hà thì cũng biết gần hết, những thứ đó đều là hàng cao cấp loại một.
Những món đồ hàng hiệu này là thứ mà Dương Duyệt không mua nổi. Trước đây khi công việc Triệu Tứ Hải thuận lợi nhất cũng mua cho Dương Duyệt một trong những thứ đồ cực kỳ rẻ của thương hiệu này, bỏ ra một đống tiền khiến Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều xót.
Nhưng bây giờ Dương Lệ và Lâm Hàn lại mua cả một xe đầy đồ, thậm chí còn tặng thứ đắt tiền như vậy cho người giúp việc ở nhà.
Dương Duyệt so sánh Dương Lệ với mình rồi cảm thấy khoảng cách chênh lệch quá lớn, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Bố, đây đều là đồ nhãn hiệu quốc tế hạng nhất, hộp rẻ nhất trong số đó cũng đã chục ngàn tệ rồi”, Dương Duyệt nói với Dương Cảnh Đào.
Dương Cảnh Đào nghe vậy thì sửng sốt.
Hộp rẻ nhất trong số đó cũng đã hàng chục ngàn?
Dương Cảnh Đào liếc nhìn một xe đầy ắp đồ, không biết có bao nhiêu thùng hàng lớn nhỏ, cứ cho mỗi thứ chỉ mười ngàn tệ, vậy cả một xe này cũng cả triệu tệ rồi đúng không?
Một lần đi mua sắm hết tiền triệu, còn tặng đồ đắt tiền như thế cho người làm?
Đột nhiên Dương Cảnh Đào cảm tháy Dương Lệ quá lãng phí, mặc dù biết công việc của cô bây giờ đang thuận lợi, lương triệu tệ một năm, nhưng cũng không nên lãng phí như thế.
Đặc biệt là bây giờ nhà Dương Duyệt đang gặp khó khăn, cuộc sống bình thường đã là vấn đề rồi mà Dương Lệ còn phung phí như vậy?
Dương Cảnh Đào tức không có chỗ trút, ông ta không nhịn được nữa bèn bước về phía trước.
Lâm Hàn, Dương Lệ và dì Hà thấy Dương Cảnh Đào giận đùng đùng đi đến thì đều nghi hoặc không biết ông ta định làm gì.
Dương Cảnh Đào đến trước mặt Lâm Hàn, hất hết những hộp trên tay anh xuống.
Tất cả những thứ Lâm Hàn mua cho Dương Lệ đều rơi xuống đất.
Một số hộp được đóng gói cẩn thận, kỹ lưỡng thì có vẻ không sao, nhưng một số hộp đóng gói không kín đã rơi hết ra, đồ bên trong rơi khắp sàn nhà.
Những chiếc hộp trên tay Lâm Hàn là mỹ phẩm và đồ chăm sóc da, chúng không thể chịu được va chạm mạnh nên rất nhiều thứ rơi ra, vỡ cũng kha khá.
Dương Duyệt ở phía sau nhìn thấy cảnh này cũng xót, những thứ đó đều có giá trên chục ngàn tệ, Dương Cảnh Đào hất một phát đã làm mất vài chục tệ thậm chí là vài trăm tệ!
Dương Lệ cũng sững sờ.
Mặc dù tiền lương hiện tại của Dương
“Bố, bố làm gì vậy? Sao bố lại làm thế?”, Dương Lệ không dám tin nhìn Dương Cảnh Đào, cô không ngờ ông ta lại đột nhiên làm ra hành động điên cuồng thế này.
Trong sân biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.
Lâm Nhìn nhìn những món đồ anh mua cho Dương Lệ lăn lóc dưới đất, sắc mặt lập tức sa sầm.
Anh cũng không để ý giá của chúng lắm, chẳng qua chỉ mấy trăm ngàn tệ mà thôi.
Mà đừng nói là mấy trăm ngàn tệ, với Lâm Hàn thì có là vài tỷ anh cũng chẳng quan tâm.
Nhưng những thứ đó đều là anh mua cho Dương Lệ, thế thì lại khác.
Lâm Hàn ngồi xổm xuống nhìn, chúng đều đã bị hư hao hơn nửa, không thể dùng được nữa.
Dù sao nơi Lâm Hàn đang đứng cũng được lót bằng đá, chẳng phải mặt cỏ, không bị hư mới là lạ.
Dương Duyệt đứng cách đó không xa tuy đau lòng nhiều đồ tốt như vậy lại bị hư, nhưng đó không phải đồ của cô ta mà là của Dương Lệ. Vì thế, cô ta chỉ đau lòng một lát rồi thôi, trái lại còn thấy rất sảng khoái.
Lúc này, Dương Duyệt bước tới, tức giận nhìn Dương Lệ nói: “Tiểu Lệ, chị không ngờ em lại là người như thế, vậy mà lại làm cái chuyện ấy!”
Dương Lệ nghe vậy ngơ ngác, cô làm gì cơ? Chuyện của Triệu Tứ Hải, cô đã giúp hết nước hết cái rồi còn gì nữa.
Phải biết rằng, Triệu Tứ Hải đã cung cấp lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình, để ông ta đến cài bom lên xe.
Còn Lâm Hàn, anh nể mặt Dương Lệ và Dương Duyệt nên mới đuổi Triệu Tứ Hải ra khỏi Nhân Phàm, rồi chỉ thông báo những việc làm của anh ta trong công ty mà thôi.
Nếu không có Lâm Hàn giúp thì Nhân Phàm tuyệt đối sẽ không cứ thế bỏ qua cho Triệu Tứ Hải chuyện anh ta cấu kết với Tạ Kiến Bình định kinh doanh phi pháp.
Thậm chí là Dương Lệ còn không có quyền bỏ qua cho Triệu Tứ Hải nữa kìa, có Lâm Hàn ra mặt, anh ta mới có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy.