Chương 1100
“Sao tôi biết được? Ông hỏi nhiều thế làm gì, bảo ông đi thì đi đi!”, Ngô Xuyên tức giận nói.
Lúc này cửa cũng đã được mở ra, mấy người Tạ Kiến Bình vẫn luôn bị trói lại, đàn em của Ngô Xuyên áp tải bọn họ ra ngoài.
Lúc này trong lòng Tạ Kiến Bình có dự cảm chẳng lành, Lâm Hàn đột nhiên muốn gặp bọn họ, một là chuyện tốt hai là chuyện xấu.
Mà chuyện tốt cũng chỉ có Trương Thiên Sơn tự gọi điện thoại tới, bảo Lâm Hàn thả bọn họ ra.
Nhưng bây giờ Trương Thiên Sơn đã bị Tạ Kiến An khống chế, rõ ràng không có khả năng này, huống hồ xem hành động của mấy người Ngô Xuyên, rõ ràng cũng không phải muốn thả bọn họ ra.
Còn chuyện xấu, tuy Tạ Kiến Bình không nghĩ ra được cụ thể là chuyện gì, nhưng kết quả chắc chắn sẽ không tốt lành gì.
Tạ Kiến Bình lập tức ra quyết định, trên đường đi nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn, nếu không chờ đợi bọn họ chắc chắn chính là một con đường chết.
Tạ Kiến Bình lén nhìn mấy đàn em xung quanh mình, bọn họ lập tức gật nhẹ đầu, rõ ràng là đã hiểu ý.
Mấy đàn em này của Tạ Kiến Bình cũng không ngốc, đều cảm nhận được không có chuyện tốt, không thể ngồi chờ chết nữa, nhất định phải tìm cơ hội chạy trốn, mà trên đường đây rõ ràng là cơ hội tốt nhất.
Lúc này Ngô Xuyên cũng không biết suy nghĩ của đám người Tạ Kiến Bình, bảo đàn em của mình áp tải đám người Tạ Kiến Bình lên xe, sau đó bèn khởi động xe rời đi.
Hai bên mỗi người trong đám người Tạ Kiến Bình đều có ít nhất hai cao thủ trông coi, đảm bảo bọn họ không có cơ hội chạy trốn.
Mà đám người Tạ Kiến Bình lại không nhận ra người xung quanh đã thay đổi, từ đàn em bình thường lúc trước đổi thành cao thủ hết.
Trên cơ bản cao thủ của thành phố Đông Hải dưới trướng Ngô Xuyên đều ở đây cả, rõ ràng là anh ta cực kỳ cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe đã khởi động, chạy về phía biệt thự núi Vân Mộng.
Sau khi xe đi được một lúc, Tạ Kiến Bình nhìn thoáng qua đàn em ngồi sau lưng mình, hai người hiểu ý, lập tức ra tay phản kháng.
Tuy bọn họ đều bị trói rất chặt, nhưng cơ thể vẫn rất năng động, muốn đẩy đàn em của Ngô Xuyên ra ngoài xe hoặc làm bọn họ bị thương, sau đó tìm cơ hội chạy trốn.
Cách phản kháng chạy trốn này cực kỳ cẩu thả, nhưng vì đám người Tạ Kiến Bình đều khá có bản lĩnh và sức mạnh, đủ để đối phó với người bình thường.
“Tự tìm đường chết!”, hai cao thủ bên cạnh Tạ Kiến Bình thấy thế thì mắng thầm, lập tức ra tay.
Mà vì người phía sau đánh nhau, nên người lái xe phía trước cũng khó chạy đàng hoàng, xe không ngừng lạng lách trên đường.
Đàn em của Tạ Kiến Bình ở
Ngô Xuyên chạy xe ở cuối thấy thế lập tức nhận ra những người này muốn chạy trốn, nhưng anh ta cũng không lo lắng, những người này đều là cao thủ cả, Ngô Xuyên ra lệnh vào trong bộ đàm: “Dừng xe lại hết, không được để tên nào chạy trốn!”
Nghe thấy lệnh của Ngô Xuyên, mấy chiếc xe phanh lại, cả đoàn xe đều dừng hẳn.
Ngô Xuyên đích thân dẫn theo người chạy về phía trước, giúp đỡ đối phó với mấy người Tạ Kiến Bình.
Vì trước đó đã sắp xếp ít nhất hai cao thủ bên cạnh Tạ Kiến Bình và đàn em của ông ta, lại thêm đám người Tạ Kiến Bình đều đang bị trói, khó triển khai hết năng lực, cho nên cuối cùng bọn họ đều thất bại, sau khi ăn một trận đòn thì bị đè mặt xuống đất.
Cũng có số ít người khá lợi hại, phản kháng thành công, vừa mới xuống xe muốn chạy trốn đã bị mấy người Ngô Xuyên chạy tới khống chế.
Sau đó, mấy người Tạ Kiến Bình đều bị đè xuống đất, hoàn toàn bị khống chế.
Lúc này Tạ Kiến Bình lập tức hơi hoảng sợ, không ngờ những người này đều là cao thủ, những người áp tải bọn họ này còn lợi hại hơn những cao thủ bắt bọn họ lúc trước nữa, bọn họ lấy đâu ra cơ hội chạy trốn đây?
Tạ Kiến Bình lập tức nhận ra chuyện này có gì đó không đúng, chắc chắn Lâm Hàn muốn làm gì mới ra lệnh phái nhiều cao thủ như vậy đến áp tải bọn họ, là vì sợ bọn họ chạy trốn.
Ngô Xuyên xem xét tình hình, đám người Tạ Kiến Bình không có ai thành công chạy trốn hết, lúc này đã bị khống chế, nhưng vẫn có mấy cao thủ dưới trướng Ngô Xuyên bị thương nhẹ, thậm chí còn có một người bị thương nặng, cánh tay bị đạp gãy xương. Dù nằm viện một khoảng thời gian là có thể phục hồi, nhưng chắc chắn không thể làm việc giúp anh ta trong mấy tháng.
Ngô Xuyên thấy thế lập tức hơi tức giận, đây là cao thủ dưới trướng anh ta.
Ngô Xuyên đi tới trước mặt Tạ Kiến Bình.
Lúc này Tạ Kiến Bình cũng đã bị kéo xuống xe, bị đè xuống đất, cả khuôn mặt gần như dán trên đường lớn.
Ngô Xuyên nhìn thấy Tạ Kiến Bình thì hơi tức gận, đi thẳng tới trước mặt ông ta, đá ông ta một trận.
“Thích chạy trốn đúng không? Cho ông chạy này, cho ông chạy này!”
Ngô Xuyên đạp cho Tạ Kiến Bình một trận, thấy ông ta nôn ra máu mới dừng lại.