Nhìn ánh mắt của anh ta thì rõ ràng là muốn Dương Lệ ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Không cần đâu, xe taxi sắp tới rồi”, Dương Lệ từ chối, vẫy tay ra ngoài đường, một chiếc taxi liền dừng lại.
“Taxi? Tiểu Lệ, em xinh đẹp như thế, taxi sao có thể xứng với em!”
Ngụy Vũ chau mày, lườm Lâm Hàn một cái: “Mà Tiểu Lệ này, ông chồng này của em không có nổi một chiếc xe thì sau này em sẽ phải chịu khổ với cái tên nghèo kiết xác này thôi. Hay là em ly hôn với đồ vô dụng này đi, Ngụy Vũ này vẫn yêu em lắm...”
“Ngụy Vũ, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh!”
Sắc mặt Dương Lệ trở nên lạnh lùng. Cô vô cảm đáp trả rồi kéo tay Lâm Hàn, thân thiết nói.
“Chồng, ta lên xe thôi!”
Sau khi lên xe, Lâm Hàn trêu đùa: “Vợ à, em có vẻ thân với Ngụy Vũ kia quá nhỉ, sao anh chưa thấy em nói bao giờ”.
“Là bạn cũ đại học thôi, quen biết gì đâu anh”.
Dương Lệ lườm Lâm Hàn: “Nhưng anh ta tán em suốt bốn năm trời mà em chẳng đồng ý đấy”.
“Bốn năm cơ à, chung tình thật đấy”, Lâm Hàn ngạc nhiên.
“Vâng, em suýt thì cũng đồng ý rồi mà. Dù sao thì gia thế và tướng mạo của anh ta đều rất ổn, nhưng sau đó thì anh ta đột nhiên ra nước ngoài du học, nên chuyện này cũng bỏ ngỏ luôn”, sắc mặt Dương Lệ mang theo nét hoài niệm.
“Em nghe tin tức nói hình như anh ta lôi một bạn nữ đến rừng cây nhỏ trong trường rồi cưỡ.ng h.i.ếp đấy. Vì để tránh đầu sóng ngọn gió thì đã ra nước ngoài du học. Người nhà anh ta cũng bỏ ra không ít vì chuyện này. Ai mà ngờ được anh ta bên ngoài thì hào nhoáng nhưng bên trong lại là một con súc vật chứ”.
Dương Lệ cảm thán, nếu không vì chuyện này thì có lẽ cô đã không biết được bộ mặt thật của Ngụy Vũ và đã đồng ý lời tán tỉnh của anh ta rồi.
...
“Khốn kiếp!”
Trước cửa bệnh viện, Ngụy Vũ tức đến mức đấm vào không trung, ánh mắt đỏ ngầu.
“Dương Lệ ơi là Dương Lệ, ông đây theo đuổi cô suốt bốn năm ròng, thế mà cô vừa tốt nghiệp đã dám kết hôn à!”
“Mà lại còn lấy một thằng nghèo không xe!”
“Ông đây kém cái thằng Lâm Hàn vô dụng đó ở điểm nào chứ!”
Ngụy Vũ càng nghĩ càng tức, bèn lái xe về công ty.
“Chủ tịch Vũ, đây là hồ sơ ứng tuyển của người phỏng vấn hôm nay, mời anh xem ạ”, người phụ trách phòng nhân sự đưa tài liệu đến.
Sau khi về nước, bố của Ngụy Vũ cho anh ta hai triệu, để anh ta mở một công ty thiết bị trị liệu, chuyên cung cấp cho bệnh viện.
Nên hôm nay anh ta đến bệnh viện Nhân dân cũng là để nói chuyện hợp tác.
Công ty vừa thành lập, phòng ban nào cũng cần nhân sự gấp, nên Ngụy Vũ đã đăng rất nhiều tin tuyển dụng trên mạng. Anh ta không ngờ là mới qua một ngày mà đã có mấy chục người ứng tuyển.
“Đông phết đấy nhỉ”.
Ngụy Vũ lật hồ sơ ứng tuyển trong tay, ánh mắt đột nhiên bừng sáng.
“Đây là...”
Trên hồ sơ ứng tuyển có hai chữ “Lâm Hàn” khiến ánh nhìn của Ngụy Vũ đột nhiên dừng lại.
“Không lẽ là anh ta thật!”
Ngụy Vũ cười đểu, rồi tỉ mỉ đọc.
Ảnh của Lâm Hàn trên hồ sơ ứng tuyển giống hệt gương mặt ban nãy tại bệnh viện.
“Đúng là cái thằng nghèo đó rồi!”
Ngụy Vũ vui mừng đập bàn: “Dương Lệ lấy cái loại này thì đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!”
“Nhưng giờ thì hay rồi, tên Lâm Hàn này nộp hồ sơ vào công ty của mình. Mong là loại vô dụng nhà mày có thể đến đây làm được nhé!”
“Sáng mai gọi cho người này, công ty sẽ tuyển anh ta!”, Ngụy Vũ nói với người của phòng nhân sự.
“Vâng, thưa chủ tịch”.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn tỉnh dậy, vừa mới ăn bữa sáng do Dương Lệ chuẩn bị thì đã có người gọi đến.
“Alo, xin chào, cho hỏi đây có phải anh Lâm Hàn?”, giọng nói trong điện thoại rất ấm áp.
“Đúng vây, đây là?”, Lâm Hàn nghi ngờ hỏi.
“Chào anh Lâm, tôi là HR của công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ. Hôm qua chúng tôi nhận được hồ