Chàng Rể Vô Song

Massage cho anh


trước sau

“Chấp nhận cô ta?”

Khi nghe lời này, Lâm Hàn hơi sững sờ, rồi nhìn sang Thẩm Na Na.

Không thể không nói, Thẩm Na Na là một cô gái đẹp rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh tế, thân hình thon thả lại tràn ngập hơi thở thanh xuân. Chỉ cần là một người đàn ông chân chính thì chắc chắn sẽ động lòng.

Mà giờ phút này, khuôn mặt Thẩm Na Na đã nhuộm sắc hồng, trong mắt có chút hồi hộp, lại có chút vui mừng và chờ đợi.

“Không được rồi”.

Lâm Hàn từ chối thẳng.

Thẩm Na Na thật sự rất xinh đẹp, nhưng Lâm Hàn là người đã có vợ, nói tóm lại là có một số giới hạn làm người không thể động vào.

Lâm Hàn thật lòng yêu thương người vợ Dương Lệ, đương nhiên không thể làm chuyện khuất tất sau lưng cô ấy.

“Hả, cậu chủ Lâm, có phải con gái tôi không xinh đẹp…”

Thẩm Hoài Xuân có chút bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Hàn lại quyết liệt từ chối như vậy.

Chuyện Lâm Hàn đã lấy vợ, Thẩm Hoài Xuân cũng biết. Nhưng đối với người ở tầng lớp cao như Lâm Hàn, những chuyện như kết hôn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Mà nếu đã kết hôn rồi thì ra bên ngoài tìm tình nhân thì cũng không có gì to tát.

“Không cần nói nữa, tôi từ chối chuyện này”.

Lâm Hàn xua tay, cắt ngang lời nói của Thẩm Hoài Xuân.

“Được rồi”, Thẩm Hoài Xuân sửng sốt, không dám nói nhiều nữa mà tiếp tục dùng cơm.

Mà Thẩm Na Na ngồi một bên nghe thấy những lời này thì trong mắt loé lên một tia thất vọng.

Bữa tiệc diễn ra trong một tiếng đồng hồ mới kết thúc.

“Cậu chủ Lâm, tôi nghe nói bố vợ của cậu đang bệnh nên đã chuẩn bị một chút thực phẩm bổ dưỡng”.

Thẩm Hoài Xuân lấy ra một hộp quà, mở ra xem, bên trong có hai thứ đen xì, có gai.

“Đây là hải sâm à?”

Lâm Hàn nhìn một cái là nhận ra ngay.

Thẩm Hoài Xuân gật gật đầu: “Nhưng đây không phải là hải sâm nuôi trong nước mà là hải sâm vận chuyển bằng đường hàng không từ cảng Murmansk ở Bắc Băng Dương, nước Nga, bổ dưỡng gấp nhiều lần so với hải sâm trong nước!”

“Loại này dưỡng âm bổ thận, lợi tuỷ, có hiệu quả làm ấm, rất thích hợp cho người vừa bị bệnh nặng”.

“Vậy thì tôi phải cảm ơn đồn trưởng rồi”.

Lâm Hàn cũng không khách sáo mà nhận quà.

Trên vỏ hộp còn có rất nhiều chữ tiếng Nga mà Lâm Hàn không biết, xem ra thật sự là chuyển từ Nga về đây.

“Có gì đâu mà phải cảm ơn, đây là việc mà người dưới nên làm thôi mà!”

Thẩm Hoài Xuân cười nói.

Nửa tiếng sau, mọi người đều đã cơm no rượu say, Lâm Hàn cũng chuẩn bị rời đi.

“Na Na, con lái xe đưa cậu chủ Lâm về nhà”, Thẩm Hoài Xuân dặn dò nói.

“Vâng!”

Thẩm Na Na gật đầu, cầm chìa khoá xe đi ra khỏi cửa.

“À cậu chủ Lâm này, hai ngày nay có lẽ loại thuốc kia sẽ tới tay, đến lúc đó tôi bảo Na Na mang đến cho cậu”, Thẩm Hoài Xuân nói thêm.

Cụ thể là thuốc gì, Thẩm Hoài Xuân cũng không biết, chỉ là nhận được thông tin, dòng họ sẽ đưa đến một ít thuốc cho Lâm Hàn.

“Tôi biết rồi”, Lâm Hàn gật đầu, một khi thuốc tới tay thì sẽ giải quyết tận gốc vấn đề “không lên được” của anh.

Mấy người Thẩm Hoài Xuân cung kính tiễn Lâm Hàn ra tận cửa nhà hàng Thuý Hồ, lúc này, ở ngoài cửa đã có một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đậu sẵn đang chờ đón anh.

“Cậu chủ Lâm, mời!”

Thẩm Na Na mở cửa xe bên ghế phụ cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn bước lên xe.

“Cậu chủ Lâm đi về cẩn thận nhé!”

“Chào cậu chủ Lâm!”

Mấy người Thẩm Hoài Xuân ồn ào khom lưng cúi chào, chiếc xe Rolls-Royce từ từ lăn bánh rời khỏi nhà hàng Thuý Hồ.

“Cậu chủ Lâm, nhà anh ở đâu?”

Thẩm Na Na vừa lái xe, vừa hỏi.

“Khu chung cư Hạnh Phúc”, Lâm Hàn trả lời.

“Chung cư Hạnh Phúc? Tôi chưa từng nghe qua nhỉ”, Thẩm Na Na tỏ vẻ ngạc nhiên, mở to mắt: “Những chung cư cao cấp ở thành phố Đông Hải tôi đều biết nhưng thật sự chưa từng nghe đến chung cư Hạnh Phúc, là khu mới xây sao?”

“Đó chỉ là một chung cư bình dân thôi, ở bên đường Chấn Xuyên… Thôi, để tôi mở chỉ đường, cô đi theo chỉ đường là được!”

Lâm Hàn hết cách đành rút điện thoại, mở ứng dụng chỉ đường lên.

“Được rồi!”

Thẩm Na Na lè lưỡi tinh nghịch.

Sau khi mở ứng dụng chỉ đường, Lâm Hàn ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sự thoải mái khi ngồi trên chiếc xe Rolls-Royce thì không cần phải bàn cãi. Lâm Hàn cảm giác giống như đang ngồi trên mây vậy. Chiếc xe có chòng chành thì người trong xe cũng không thấy nghiêng ngả một chút nào. Trang trí nội thất bên trong đều dùng da thật, gỗ và đồ kim loại được chế tạo một cách tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật.



“Đúng là xe sang có khác!”, Lâm Hàn thầm tán thưởng.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy trên chân có chút hơi ấm.

Mở mắt ra thì thấy không biết từ lúc nào, Thẩm Na Na đã đặt tay lên đùi anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Cô làm gì vậy?”, Lâm Hàn nhướng mày.

Lúc này, Thẩm Na Na đang mặc một chiếc váy bò ngắn để lộ ra đôi chân trắng, vừa thon vừa dài rất bắt mắt, ôm lấy bộ ngực đầy đặn khiến người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.

“Người ta sợ anh nằm như vậy không thoải mái, cho nên xoa bóp giúp anh một chút thôi!”

Thẩm Na Na bĩu môi, tỏ ra bộ dạng ấm ức.

Lâm Hàn không biết phải làm sao. Đương nhiên anh có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Na Na là muốn tự dâng mỡ đến miệng mèo!

Từ nhỏ đến lớn, thật sự anh chưa từng thấy người phụ nữ nào lại chủ động như vậy, chứ chưa nói đến một cô gái có dáng vẻ xinh đẹp và thân hình bốc lửa như Thẩm Na Na.

Có tiền thật là tốt!

Nếu anh chưa kết hôn thì sao chịu đựng được kiểu khiêu khích này, có lẽ sẽ thật sự làm chút chuyện gì đó với cô gái nhỏ ở trên xe… Không đúng, Bây giờ anh còn không cứng nổi thì sao có thể làm chuyện đó.

“Cô lái xe cho cẩn thận đi”.

Lâm Hàn không nghĩ nhiều nữa, trừng mắt với Thẩm Na Na.

“Biết rồi mà!”

Thẩm Na Na ngoan ngoãn rút tay lại, trong ánh mắt lại lộ ra chút thất vọng.

Không thể nào, lẽ nào tôi đây không xinh đẹp sao? Cậu chủ Lâm nhìn tôi không hợp mắt à? Nếu không tại sao thái độ của cậu chủ Lâm lại lạnh nhạt như thế?

Càng nghĩ Thẩm Na Na càng khó chịu, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động như thế với một người đàn ông nhưng lại nhận sự ghẻ lạnh.

Ù ù ù…

Bỗng nhiên, điện thoại của Lâm Hàn rung lên.

Lâm Hàn nhìn một cái là điện thoại của chị cả Dương Duyệt.

“Alo, chị cả”, Lâm Hàn nhận điện thoại nói.

“Lâm Hàn, đồ bỏ đi nhà cậu còn không biết hiếu thảo là gì à!”

Giọng nói lạnh lùng, tức giận của chị cả Dương Duyệt lập tức vang lên ở đầu dây bên kia.

“Bố chúng ta bị bệnh mà cậu không quan tâm chút nào đúng không!”

“Cậu nói xem, cậu không đi làm. Mỗi ngày ở nhà ngủ, rảnh rỗi không có việc gì, tại sao không tới bệnh viện thăm bố! Có phải cậu đợi bố bệnh chết rồi mới hài lòng đúng không!”

“Không phải đâu, chị cả, hôm nay tôi…”, Lâm Hàn đang muốn giải thích.

Nhưng Dương Duyệt đã cắt ngang lời anh: “Coi như cậu không hiếu thảo, thì một chút cách đối nhân xử thế cũng không hiểu sao? Cậu phải biết, nếu không phải cậu đến nhà họ Dương chúng tôi ở rể, nhà họ Dương cho cậu ăn, cho cậu mặc thì cái đồ bỏ đi như cậu không biết đã đói chết trên đường nào rồi!”

“Cái loại như cậu chính là đồ vô ơn! Cậu phải học tập anh rể Tứ Hải của cậu. Anh ấy bỏ dở cả công việc đến bệnh viện chăm sóc bố! Còn cậu thì sao! Không biết hiếu thảo một chút sao?”

“Được rồi, được rồi, tiểu Duyệt đừng nói nữa, cậu Lâm Hàn không hiểu chuyện, em nói một hai câu là được rồi. Đưa điện thoại đây cho anh nói chuyện”, nói rồi Triệu Tứ Hải nhận điện thoại.

“Alo, Lâm Hàn à, bây giờ cậu có rảnh không? Qua đây thăm bố một lát!”

“Bây giờ tôi rảnh, tôi sẽ qua ngay bây giờ”, Lâm Hàn trả lời nói, vừa hay mang hải sâm mang qua biếu Dương Cảnh Đào tẩm bổ.

“Ừ, vậy cậu qua đây nhé. Nhưng cậu tự gọi xe đến nhé, BMW của tôi quên chưa đổ xăng, chỉ còn một ít xăng nên không thể đi đón cậu”, Triệu Tứ Hải nói.

“Còn phải đi đón cậu ta?”

Dương Duyệt ngồi một bên bật cười chế nhạo: “Anh cũng không xem xem, đồ bỏ đi như cậu ta xứng ngồi BMW sao? Chắc cả đời cũng không kiếm đủ tiền mua cái bánh xe của BMW!”

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện