Ánh mắt Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn tràn đầy phẫn nộ, hận không thể một đao chém chết anh.
Còn chưa đợi Lâm Hàn nói, Hàn Hinh Nhi đã mở miệng:
“Trịnh Minh Sơn, anh làm ơn nói chuyện lịch sự một chút đi! Anh ấy là bạn trai của tôi, anh vô lễ với anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
“Hinh Nhi, đùa một chút cũng được, nhưng em đừng đùa dai như vậy chứ!”, Trịnh Minh Sơn xị mặt.
“Ai đùa giỡn với anh! Anh ấy chính là bạn trai của tôi!”, Hàn Hinh Nhi huơ huơ tay trước mặt Trịnh Minh Sơn.
“Tên nhóc kia, cho cậu 3 giây, lập tức buông tay!”
Trịnh Minh Sơn lại nhìn Lâm Hàn, sau đó rút từ trong ví ra một tờ giấy bạc, đập vào mặt Lâm Hàn:
“Cho cậu thêm 100 tệ, cầm lấy rồi cút đi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Vậy, anh không khách sáo cho tôi xem thử đi nào”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường.
"Chán sống à!”
Trịnh Minh Sơn đùng đùng nổi giận, đấm thẳng vào cằm Lâm Hàn một đấm.
Góc độ ra tay của gã ta rất chuẩn xác, động tác cũng rất thành thục, dễ dàng nhận ra là con nhà võ.
Sắc mặt Hàn Hinh Nhi thay đổi, hét lớn:
“Trịnh Minh Sơn, anh dừng tay lại cho tôi!”
Cô ta biết Trịnh Minh Sơn lúc nhỏ đã từng học quyền anh, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của gã.
Một đấm này của gã nếu như thật sự đấm vào cằm Lâm Hàn, ít nhất cũng làm Lâm Hàn ngất xỉu!
Trịnh Minh Sơn không nghe lời Hàn Hinh Nhi nói, trong nháy mắt, một cú đấm nhanh như gió xông thẳng đến cằm của Lâm Hàn.
Lâm Hàn mặt không biến sắc, anh liền di chuyển.
Bàn tay trái trắng trẻo vừa giơ lên, trong không trung lập tức xuất hiện một bóng dáng, so với tốc độ đấm của Trịnh Minh Sơn, bóng dáng này còn nhanh hơn gấp 5,6 lần.
Bốp!
Nắm đấm của Trịnh Minh Sơn nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm Hàn.
"Ơ?"
Trịnh Minh Sơn ngây người, không ngờ cú đấm này lại bị Lâm Hàn ngăn được.
Một giây sau, gã ta đột nhiên kêu lên thảm thiết, sắc mặt tím tái, cả người co giật đau đớn.
“Aaaa!”
Chỉ thấy bàn tay Lâm Hàn siết chặt, tiếng xương khớp ma sát vào nhau răng rắc.
“Đau quá đi mất! Thằng nhãi, buông tay ra!”
Trịnh Minh Sơn không ngừng kêu gào, cảm giác xương cốt đều bị bẻ gãy.
Gã ta muốn rút tay lại, nhưng phát hiện cánh tay dường như bị trói chặt, không thể cử động.
“Đây là cái mà anh gọi là không khách sáo đấy ư?”
Lâm Hàn nhìn Trịnh Minh Sơn, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc.
Anh nâng chân phải lên đạp một cái.
Ầm!
Trịnh Minh Sơn bị đá bay, rơi xuống cách đó hơn 5m.
“Thằng nhóc chết tiệt, mày đợi đó, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Trịnh Minh Sơn cắn răng chịu đau, đứng dậy đe doạ Lâm Hàn.
Nói xong, gã ta loạng choạng quay đầu bỏ đi.
Đạo lý anh hùng không chịu thiệt trước mắt này, Trịnh Minh Sơn hiểu rõ.
Đợi Trịnh Minh Sơn đi xa rồi, lúc này Hàn Hinh Nhi mới mắt chữ A mồm chữ O, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Hàn.
“Wow, tài nghệ của anh đỉnh thật đấy! Trịnh Minh Sơn là người đã từng học võ, vậy mà anh chỉ cần dùng một chiêu thì đã đánh bại anh ta rồi”.
Lâm Hàn không nói gì, gỡ tay Hàn Hinh Nhi ra, nhìn đồng hồ, Dương Lệ sắp tan làm rồi.
Hàn Hinh Nhi này vô duyên vô cớ lôi anh ra làm bia đỡ đạn, anh chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta.
Nếu như lúc nãy Trịnh Minh Sơn không nói mấy lời quá đáng như vậy, Lâm Hàn cũng chẳng động tay động chân làm gì.
“Anh thật là kì lạ, tôi nói chuyện với anh, sao anh không để ý đến tôi vậy?”
Nhìn thấy Lâm Hàn không để ý đến mình, Hàn Hinh Nhi không những không tức giận mà còn dùng ánh mắt hiếu kì nhìn anh.
Càng nhìn, cô ta càng cảm thấy chàng trai này thật thần bí.
Đầu tiên, anh chàng này chạy một chiếc xe đạp mà tay nắm xe đạp đã rỉ sét, không biết đã sử dụng bao nhiêu năm rồi.
Bây giờ đã không còn thấy ai chạy loại xe đạp này ngoài đường, cho dù có chạy, cũng đều là những người lớn tuổi.
Những người trẻ tuổi như anh đều rất sĩ diện, sao có thể chạy loại xe đạp như thế này ra đường chứ?
Còn một điểm nữa, chính là khí chất trên người anh.
Loại thần thái hờ hững, điềm tĩnh này làm cho Hàn Hinh Nhi có cảm giác anh là người không màng thế sự, cho dù có xảy ra việc gì cũng không thể ảnh hưởng