Vậy nhưng Lâm Hàn hành động còn nhanh hơn động tác giơ súng của ông ta.
Xẹt!
Cánh tay phải trắng bóc của Lâm Hàn giơ ra, nhanh như chớp anh đã tóm được cổ tay của quản gia Ngô.
Rắc!
Âm thanh khô khốc vang lên, cổ tay của quản gia Ngô đã bị trật.
Lạch cạch một tiếng!
Khẩu súng rơi xuống đất.
Sắc mặt của quản gia Ngô trắng bệch, cổ tay đau đớn vô cùng khiến mồ hôi lạnh toát ra trên trán ông ta, vậy nhưng ông ta không hề hé răng kêu gào.
Có điều, mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, tay trái của Lâm Hàn cũng vươn ra, đột nhiên tóm lấy cổ áo quản gia Ngô, sau đó nhấc ông ta lên nhẹ nhàng như nhấc một con gà.
“Khụ khụ khụ...Thả tao ra, đồ ăn mày”.
Quản gia Ngô không ngừng ho sặc sụa, hai chân vùng vẫy, hai con ngươi giãn ra, muốn thoát ra những chẳng có chút tác dụng nào.
Bịch!
Lâm Hàn vung cánh tay trái một cái.
Cả người quản gia Ngô bị quăng mạnh xuống đất, chẳng khác gì con chó giãy chết.
Khụ khụ khụ...
Ông ta ôm lấy ngực, ho ra máu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, cảm giác mỗi khớp xương của mình đều như muốn bung ra, sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
“Có ngần này người mà cũng muốn tới đây cướp đồ của tôi?”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn quản gia Ngô đầy lạnh lùng.
“Cái gì mà đồ của mày, Californium đó là của nhà họ Hàn!”, quản gia Ngô nghiến răng nói.
“Đến lúc này rồi mà ông còn già mồm”.
Ánh mắt Lâm Hàn chứa đầy sự giễu cợt: “Hôm nay ông đã hai lần cầm súng chĩa vào tôi. Ông thực sự nghĩ rằng tôi là đứa dễ bắt nạt, mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ sao?”
“Nếu đã vậy, hai cánh tay của ông cứ để lại ở đây đi!”
Nói rồi, Lâm Hàn nhấc chân lên, giẫm liên tục về phía trước.
Phập!
Phập!
Hai chân của Lâm Hàn giẫm thật mạnh lên hai bàn tay của quản gia Ngô.
Sức mạnh khủng khiếp giẫm đạp lên hai bàn tay khiến máu tươi trào ra, các mạch máu dần dần vỡ nát, máu nhuộm đỏ một khoảng đất.
Hai bàn tay của quản gia Ngô bị Lâm Hàn giẫm đạp không ra một hình dạng gì, chỉ còn lại một đống hỗn độn.
“Á á á!”
Lần này, quản gia Ngô không thể nhịn được nữa, buộc phải gào lên thảm thiết.
“Đau quá!”
“Á á á á!”
Người ta vẫn nói ngón tay liền tim, bây giờ mười đầu ngón tay của ông ta bị giẫm nát, cảm giác đó khiến quản gia Ngô đau đến mức co quắp cơ thể, chẳng khác nào bị người khác bóp nát lục phủ ngũ tạng.
Cuối cùng, ông ta chịu không nổi nữa, ngoẹo cổ qua một bên rồi ngất đi.
Giải quyết xong chuyện ở đây, ánh mắt Lâm Hàn nhìn lướt qua những người đang nằm lăn dưới đất, sau đó vẫy một chiếc taxi đi về núi Vân Mộng.
...
Trong một diễn biến khác tại núi Vân Mộng.
Dương Cảnh Đào đang nằm trên chiếc ghế lười để phơi nắng, Trần Diễm Diễm cũng ngồi bên cạnh tận hưởng.
Mục đích Trần Diễm Diễm đến đây, một là để xem Dương Khiết sống có tốt không, hai là muốn trải nghiệm cuộc sống trong biệt thự trên núi Vân Mộng.
“Chậc chậc chậc, căn biệt thự này đúng không hổ là căn biệt thự sang trọng”.
Trần Diễm Diễm bô bô cái miệng: “Hơn hẳn đẳng cấp căn biệt thự kia của tôi cả về hướng đón nắng, vị trí địa lý, kết cấu phòng ốc”.
“Đương nhiên rồi, dù gì căn biệt thự này cũng hơn bảy chục triệu tệ đó!”, Dương Cảnh Đào cười khà khà: “Bây giờ tôi được ở trong biệt thự núi Vân Mộng đúng là kiếp này sống đáng lắm”.
“Hừ, coi như ông có chút tiền đồ!”
Trần Diễm Diễm trợn ngược mắt: “Có điều không thể phủ nhận rằng, công ty của Tiểu Lệ có đãi ngộ tốt thật đấy, cấp cho căn biệt thự xịn vầy cơ mà! Chuyện này cũng bỏ đi, tôi còn nhớ hôm dọn đến nhà mới, bao nhiêu nhân vật lớn tới tặng quà khiến tôi nở mày nở mặt với bà con cô bác”.
“He he, chắc bà vẫn chưa biết chuyện này đâu nhỉ”, Dương Cảnh Đào dột nhiên cất tiếng cười.
“Chuyện gì?”, Trần Diễm Diễm hỏi đầy tò mò.
Dương Cảnh Đào nhìn xung quanh một lượt rồi mới nói: “Thật ra căn biệt thự này không phải do công ty của Tiểu Lệ cấp cho đâu, nó là do tên vô dụng Lâm Hàn mua đó!”
“Cái gì?”
Trần Diễm Diễm kinh ngạc, sau đó không nhịn được mà phá lên cười: “Tôi nói này Dương Cảnh Đào, từ khi nào mà ông có khiếu hài hước thế? Sao lúc ông còn trẻ tôi lại không nhìn ra nhỉ. Thằng Lâm Hàn vô dụng đó