"Ông chủ, kế tiếp nên làm sao đây, Californium kia...", quản gia Ngô hơi do dự nói.
"Yên tâm, tôi sẽ tìm người xử lý tốt chuyện này", Hàn Tiếu bình tĩnh nói: "Californium là đồ vật của nhà họ Hàn, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với chúng ta, không thể nào đặt ở chỗ thằng đầu đường xó chợ Lâm Hàn kia được".
Đúng lúc này, điện thoại Hàn Tiếu bỗng đổ chuông.
"Alo, ông chủ, không xong rồi!"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đầy hoảng loạn: "Ban nãy, Lâm Hàn đến trang viên Hoàng Gia đánh bị thương hai người anh em của chúng ta!"
"Cái gì, Lâm Hàn đến trang viên Hoàng Gia?", ánh mắt Hàn Tiếu lóe lên hỏi: "Cậu ta đến đó làm gì?"
"Theo camera quay lại thì hình như là tìm cô chủ nói chuyện, có vẻ Lâm Hàn tính ly hôn với vợ mình", người bên kia nói.
"Ly hôn?"
Sắc mặt Hàn Tiếu lập tức trở nên xanh mét: "Lẽ nào thằng ăn mày Lâm Hàn kia ly hôn với vợ xong thì cưới con gái tôi à? Cậu ta đang nằm mơ hả?"
"Hơn nữa, lúc sắp đi, Lâm Hàn còn nói trong mắt cậu ta nhà họ Hàn chỉ là hạt cát. Kêu tôi bảo ông chủ yên phận đi, nếu không...", giọng nói kia hơi do dự một lát rồi mới nói:
"Nếu không nhà họ Hàn sẽ lập tức biến mất!"
"Thằng ăn mày này đúng là ngông cuồng thật!"
Hàn Tiếu tức giận đập mạnh lên bàn: "Còn bảo sẽ khiến nhà họ Hàn lập tức biến mất! Cho dù là những thế gia kia cũng chưa chắc dám nói ra câu đó! Lẽ nào sau lưng cậu ta là tài phiệt à?"
"Đúng rồi, trước khi đi tôi có dặn điều tra xem thằng nhóc ăn mày kia đang ở đâu, tra được chưa?", Hàn Tiếu bỗng hỏi.
"Tra được rồi. Tên nhóc đó đang ở núi Vân Mộng. Vả lại, lúc trước còn dùng 78 triệu tệ đấu giá trúng căn biệt thự kia".
Hàn Tiếu gật đầu: "Đúng là có chút của mới ở được trong loại biệt thự kia. Nhưng trong mắt tôi, số tiền đó lại như muối bỏ biển. Bây giờ, ông lập tức dẫn người tới đây rồi đi đến núi Vân Mộng với tôi!"
"Trước đấy, thằng ăn mày hẳn là đã về nhà một chuyến mới chở vợ đến trang viên Hoàng Gia. Chúng ta cần phải đến đó trước khi cậu ta trở về nhà để lục soát. Tôi không tin, cậu ta đi đâu cũng mang theo Californium trên người!"
"Vâng, thưa ông chủ!"
...
Lâm Hàn lái xe chờ Dương Lệ về nhà.
Bởi vì đã giải thích rõ hết mọi chuyện nên tâm trạng Lâm Hàn rất tốt. Anh lái vô cùng chậm, làn gió thổi tới hết sức dễ chịu.
Rè, rè, rè...
Điện thoại trên người anh bỗng vang lên, là ông Vân gọi tới.
"Alo, ông Vân à", Lâm Hàn bắt máy.
"Cậu chủ, có một tin đột xuất cần báo cho cậu một chút", ông Vân nói: "Nhà họ Lâm chúng ta có một mỏ vàng ở Châu Phi đã xảy ra sụp lún trên diện rộng, chết mấy trăm công nhân. Giờ chúng tôi đang bàn chuyện này với lãnh đạo địa phương".
"Mỏ vàng kia chỉ vừa mới khai thác, mà vốn tài chính thì cơ bản đều là sản nghiệp bên phía thành phố Đông Hải ở Hoa Hạ của nhà họ Lâm. Các lãnh đạo cấp cao trong nhà đang gấp rút xử lý chuyện này, có lẽ sẽ mất khoảng sáu tiếng".
"Ừ, tôi biết rồi", Lâm Hàn gật đầu.
"Mà trong sáu tiếng ấy, thẻ bạch kim, thẻ tiết kiệm của cậu chủ đều sẽ bị khóa lại. Cùng lúc đó, nguồn tài chính ở thành phố Đông Hải cũng sẽ được chuyển ra nước ngoài để giải quyết vấn đề khó khăn của mỏ vàng".
"Đương nhiên, sáu tiếng sau, mọi thứ sẽ bình thường trở lại. Có điều, trong thời gian đó, cậu chủ không thể sử dụng bất cứ thứ gì liên quan đến dòng họ".
"Được".
Trò chuyện thêm một lát, Lâm Hàn mới cúp điện thoại.
Sáu tiếng à, cũng không lâu.
Hơn nữa, giờ Lâm Hàn cũng có một số thế lực của riêng mình, đương nhiên không lo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Chồng ơi, điện thoại của ai thế?", đợi Lâm Hàn tắt máy, Dương Lệ mới tò mò hỏi.
"Một người bạn thôi", Lâm Hàn khẽ cười nói.
Dương Lệ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Nửa tiếng sau, xe chạy tới bên ngoài biệt thự núi Vân Mộng.
"Hửm?"
Anh vừa vào biệt thự lập tức nhíu mày, cả phòng khách đều lung tung bừa bộn.
Cái bàn thì bị hất đổ, ảnh cưới của anh và Dương Lệ cũng rớt xuống đất, hơn nữa, ngăn kéo trong phòng