“Xin lỗi thưa anh, lúc nãy tôi lỡ lời”, nhân viên vội vàng xin lỗi.
“Không sao”, Lâm Hàn phất tay, lấy thẻ ra: “Quẹt thẻ đi”.
“Vâng!”
Nhân viên quẹt thẻ cho Lâm Hàn, sau khi giao dịch thành công, nhân viên lại tiếp tục giúp Lâm Hàn làm bằng lái xe, các loại bảo hiểm, cả quá trình mất khoảng hơn một tiếng để hoàn thành, chiếc xe này cuối cùng đã thuộc về Lâm Hàn.
“Cuộc sống của người giàu có quả thật rất khác người!”
Rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng, trong mắt nhân viên tràn đầy ngưỡng mộ:
“Chiếc xe 1 triệu 500 ngàn tệ, tùy tiện nói mua liền mua, 1 triệu 500 ngàn này người bình thường cả đời cũng không thể kiếm được”.
“Hơn nữa, mình thấy anh Lâm còn rất trẻ, không biết đã kết hôn hay chưa. Nếu như chưa kết hôn vậy không biết mình có cơ hội không nhỉ?”
Nghĩ đến đây, tim của cô nhân viên liền đập loạn xạ.
...
3 giờ chiều, Lâm Hàn lái xe đến khách sạn Tùng Giang ở số 26 đường Đông Giang.
Lúc tới nơi đã tầm 4 giờ chiều.
Lúc này, bên ngoài khách sạn đỗ đầy các loại xe hạng sang.
Ferrari 488, Lamborghini, Maserati, cuối cùng là một chiếc Audi A6 màu đen cao cấp.
Lâm Hàn tìm một chỗ trống đỗ xe ngay ngắn.
“Này này này, anh ơi, thật xin lỗi, hôm nay toàn bộ khách sạn Tùng Giang đều đã được bao trọn, bãi đỗ xe cũng vậy, thế nên anh không thể đỗ xe ở đây được!”
Một người phụ nữ mặc áo trắng váy dài, trang điểm kĩ lưỡng đi tới, cười nói với Lâm Hàn.
Tuy mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng lạnh giá, trong mắt cô ta còn mơ hồ lộ vẻ khinh thường.
Thằng nhóc này bị mù hả, xe đỗ trong bãi này giá thấp nhất cũng phải 800 ngàn tệ, tên đó lái một chiếc xe bánh mì đỗ ở đây, không sợ mất mặt sao?
“Tôi đến khách sạn Tùng Giang”, Lâm Hàn nói.
“Đến khách sạn Tùng Giang?”
Người phụ nữa ngây người: “Anh đến để giao hàng hay dọn rác vậy? Nếu như anh đến giao hàng thì đi cửa sau, hôm nay app livestream Sa Ngư tổ chức họp mặt giao lưu khách quý ở khách sạn Tùng Giang, mời rất nhiều người giàu có, anh đừng có đỗ chiếc xe bánh mì này ở đây, đi mau, ảnh hưởng đến tâm trạng người khác biết bao”.
“Tôi đến để tham gia buổi họp mặt giao lưu khách quý của Sa Ngư”.
“Anh đến tham gia họp mặt giao lưu khách quý của Sa Ngư?”, người phụ nữ trợn mắt, chết sững:
“Thưa anh, buổi họp mặt giao lưu khách quý của chúng tôi mời đến đều là những khách VIP của app, anh lái chiếc xe bánh mì này...”
Người phụ nữ nhìn chiếc xe của Lâm Hàn, ánh mắt càng thêm giễu cợt.
Khách VIP được mời đến buổi giao lưu lần này đều là những người tặng ít nhất 500 ngàn tiền quà trên app livestream Sa Ngư. Nếu như Lâm Hàn có thể tặng 500 ngàn trên app livestream Sa Ngư thì sẽ lái một chiếc xe tàn đến đây sao?
Không chừng thằng nhãi này nghe được tin tức tổ chức buổi giao lưu khách quý ở ngõ ngách nào, sau đó lén lút tới đây.
“Xe bánh mì?”
Lâm Hàn ngẩn người, người phụ nữ này hình như không am hiểu xe cộ cho lắm thì phải!
“Như này anh nhé, anh đọc số ID của anh trên app livestream cho chúng tôi, nếu như tên của anh thật sự có trong danh sách khách mời vậy thì anh có thể đỗ xe ở đây và vào khách sạn”, người phụ nữ nói:
“Nếu như không có trong danh sách, vậy anh mau mau rời khỏi đây đi”.
“ID? Tên của tôi là anh trai chạy Rolls-Royce”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
“Anh trai chạy Rolls-Royce?”
Cô ta sững sờ: “Anh là anh trai chạy Rolls-Royce sao?”
“Đúng vậy”.
Lâm Hàn gật đầu, Lâm Hàn lấy điện thoại ra, đưa đoạn đối thoại giữa anh vài quản lý app cho người phụ nữ xem.
“Thật sự là anh trai chạy Rolls-Royce hả?”
Sau khi xem xong, cô ta đứng im bất động, khó mà tin nổi, ánh mắt cô ta đánh giá Lâm Hàn từ trên xuống dưới:
“Tôi chính là quản lí đã nói chuyện với anh, anh có thể gọi tôi là Điềm Điềm”.
“Được, vậy bây giờ tôi có thể đi vào rồi chứ?”, Lâm Hàn hỏi.
“Đương nhiên có thể”, Điềm Điềm gật đầu.
Lâm Hàn xuống xe, đi vào khách sạn Tùng Giang.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Hàn, ánh mắt Điềm Điềm khẽ dao động, anh trai chạy Rolls-Royce,