Chàng Rể Vô Song

Chân hơi đau


trước sau

“Ưm…”

Dương Lệ có hơi mất tự nhiên tránh né một chút nhưng sau đó hé đôi môi hồng, vụng về phối hợp với Lâm Hàn.

Gò má cô ửng hồng, hơi thở gấp gáp, đôi bồng đảo nhấp nhô, rõ ràng là cũng bị kích thích.

“Vợ à…”

Lâm Hàn ôm lấy vòng eo gợi cảm của Dương Lệ, khẽ ôm Dương Lệ theo kiểu công chúa đi vào giường lớn trong phòng ngủ.

Một lúc sau, những tiếng thở hổn hển kìm nén từ trong phòng vang lên.



Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp tràn đầy căn phòng.

Dương Lệ giơ cánh tay trắng mịn, duỗi thẳng sống lưng, để lộ ra đường cong gợi cảm.

Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy Lâm Hàn đã tỉnh rồi, đang yên lặng ngắm nhìn cô.

“Tối qua em cảm thấy thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lệ trong phút chốc lại ửng hồng:

“Cũng… cũng được, chân hơi đau một chút”.

Nghĩ đến một đêm điên cuồng tối qua, nhịp tim của Dương Lệ lại càng tăng nhanh, cô hỏi:

“Chồng ơi, bệnh của anh…”

“Bệnh của anh đã khỏi rồi”, Lâm Hàn cười nói.

“Thật sao?”, Dương Lệ mừng rỡ nói.

“Nếu là giả thì chân em có đau không?”, Lâm Hàn trừng mắt nhìn cô.

“Miệng lưỡi trơn tru!”

Dương Lệ dùng nắm tay bé nhỏ của mình đấm vào ngực Lâm Hàn, sau đó lại nghĩ đến điều gì, cô nói:

“À anh, mau đem ga giường giặt đi, nếu không buổi tối không có chỗ nằm đâu”.

Dương Lệ mở chăn ra để lộ vệt máu đỏ trên ga trải giường.

“Vứt đi em ạ, mua cái mới”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

“Lãng phí quá. Tuy anh đã tìm được việc nhưng lương tháng mới được hơn hai ngàn, hơn nữa hai ngày nay, tình hình kinh doanh của công ty em không tốt lắm, cho sa thải nhiều nhân viên rồi”.

Dương Lệ thật thà nói: “Cho nên lương của em cũng bị giảm trừ đi nhiều, cộng thêm lương của anh, trừ đi chi phí sinh hoạt, thuê xe, cơm nước, xã giao, quần áo, vật dụng gia đình, một tháng cũng không còn bao nhiêu. Chồng à, nếu bệnh của anh đã khỏi rồi thì còn phải suy nghĩ đến chuyện mua nhà, con cái nữa chứ”.

“Cho nên, từ giờ trở đi, chúng ta phải tiết kiệm. Một cái ga giường cũng phải mấy trăm tệ rồi, thật sự không cần mua, giặt sạch phơi khô là có thể dùng mà”.

“Ừ ừ ừ, không mua nữa!”

Nhìn dáng vẻ lo lắng tính toán của Dương Lệ, Lâm Hàn thấy vô cùng cảm động, anh giơ tay ra ôm lấy Dương Lệ, dịu dàng nói:

“Vậy từ nay trở đi, chúng ta sẽ tiết kiệm nha!”

“Vâng, thế mới là chồng tốt của em!”, Dương Lệ gật đầu, hôn Lâm Hàn một cái.

Lại lăn lộn trên giường một hồi nữa thì Lâm Hàn với Dương Lệ mới rời khỏi nhà đi làm.

Công ty thiết bị trị liệu Hạo Vũ.

“Nghe nói gì chưa, hôm qua lúc tan làm ở dưới chân toà nhà chúng ta có một chiếc xe Rolls-Royce đấy!”

Lâm Hàn vừa đến công ty thì nghe thấy các nhân viên khác đang tán gẫu với nhau, trên mặt ai cũng tỏ ra vô cùng phấn khích.

“Nghe thấy rồi, tối hôm qua về nhà lúc xem điện thoại nhìn thấy rồi!”

“Bây giờ trên mạng đều là những video ngắn của anh trai Rolls-Royce!”

Châu Nguyệt Nguyệt cũng đang tán chuyện với mọi người. Cô ta đang cầm điện thoại, ánh mắt long lanh như một bé gái, đầy mong đợi và ngưỡng mộ:

“Chủ xe nhìn không rõ hình dáng thế nào, chỉ có thể thấy bóng lưng, chắc là rất trẻ, rất có phong độ!”

“Mọi người có biết không, hôm qua tôi xem đi xem lại mấy trăm lần video đó, xem nhiều đến nỗi mắt đỏ cả lên!”

Ai cũng nhìn Châu Nguyệt Nguyệt thì thấy quả thật viền mắt của cô ta đỏ hoe, rõ ràng là đã thức cả đêm qua.

“Ha ha, xem ra trưởng phòng Châu lại đang yêu rồi!”, một đồng nghiệp cười nói.

“Hứ, kiểu đàn ông như thế này thì phụ nữ nào mà chẳng thích! Anh ấy giống như bạch mã hoàng tử vậy!”, Châu Nguyệt Nguyệt hừ một tiếng:

“Đương nhiên, tôi thích anh ấy không phải vì anh ấy lái xe Rolls-Royce mà chỉ đơn thuần là thích phong độ từ trong ra ngoài của anh ấy mà thôi”.

“Nhưng không biết có thể tình cờ gặp gỡ nữa hay không, nói không chừng, anh ấy lại cùng làm chung một toà nhà với chúng ta!”

“Hôm qua tôi đã xem video đó mấy trăm lần. Bây giờ chỉ cần bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt là tôi nhất định sẽ nhận ra ngay! Chắc chắn tôi sẽ đi tới xin cách thức liên lạc, chỉ không biết có cơ hội đó không!”

Châu Nguyệt Nguyệt

tỏ vẻ mong đợi nói: “Ông trời ơi, hãy cho con một cơ hội để gặp gỡ bạch mã hoàng tử!”

“Ơ, Lâm Hàn đến rồi”.

Có người thấy Lâm Hàn đi vào văn phòng thì kêu lên.

“À đúng rồi, hôm qua, Lâm Hàn không phải là người cuối cùng rời khỏi công ty sao? Lâm Hàn, anh có nhìn thấy anh trai Rolls-Royce không?”

Có đồng nghiệp hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn lắc đầu: “Tôi không thấy”.

“Cô hỏi Lâm Hàn thì thà không hỏi còn hơn!”, Châu Nguyệt Nguyệt liếc nhìn Lâm Hàn, chế giễu, cười một tiếng:

“Loại người này chắc còn không biết nhãn hiệu Rolls-Royce ấy chứ, sao có thể nhìn thấy bạch mã hoàng tử của tôi được! Dù sao, anh ta cũng lái một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang đấy!”

“Ha ha ha!”

Khi nghe những lời này, mọi người trong văn phòng đều phá lên cười.

Vẻ mặt của Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, không quan tâm mà bắt đầu vào làm việc.

Buổi tối tan làm, Lâm Hàn lái xe về nhà thì lại thấy Dương Lệ đã về đến nhà rồi.

Cô mặc một bộ đồ ngủ để lộ đôi chân dài trơn bóng ra ngoài. Dương Lệ đang nằm xem TV trên sofa nhưng ánh mắt có chút xa xăm, hồn vía như ở trên mây.

“Vợ ơi, em sao thế?”, Lâm Hàn đi đến hỏi. Anh biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.

“Chồng ơi…hu hu hu…”

Thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ đi tới ôm lấy Lâm Hàn, khẽ nức nở.

“Sao thế? Có chuyện gì nói với anh, anh giúp em giải quyết”.

Lâm Hàn nhẹ nhàng xoa đầu Dương Lệ, dịu dàng hỏi, trong giọng nói đầy sự kiên định.

“Em… có lẽ em sẽ thất nghiệp”.

Dương Lệ khóc nức nở nỏi: “Hôm nay, công ty có mấy khách hàng lớn ôm tiền bỏ chạy rồi. Số tiền đã đầu tư không thể thu hồi trong thời gian ngắn, bị lỗ hơn bảy triệu tệ!”

“Nếu trong vòng một tuần không bù đủ bảy triệu, thì không thể quay vòng được tiền, vậy thì công ty em chỉ còn đường tuyên bố phá sản thôi! Đến lúc đó, công việc của em…hu hu hu”.

Cứ nói như vậy, cuối cùng thì Dương Lệ cũng không nhịn được khóc oà lên.

Cô biết, ở thành phố Đông Hải, không có thu nhập thì chắc chắn không thể sống được.

“Anh còn tưởng có chuyện gì to tát, không phải là chuyện tiền nong sao!”, Lâm Hàn mỉm cười: “Những chuyện mà dùng tiền có thể giải quyết thì đều không phải là vấn đề”.

“Vậy anh nói đi, tiền ở đâu?”

Dương Lệ bị Lâm Hàn trêu chọc, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Được rồi được rồi, nhìn em khóc này, khóc nhiều là xấu đấy”, Lâm Hàn lau đi những giọt nước mắt của Dương Lệ.

“Nhã Thiến nói, đang liên hệ, tìm người giúp bù khoản lỗ đó. Thậm chí có thể chuyển nhượng cổ phần của công ty, tóm lại là không thể để công ty phá sản!”, Dương Lệ nói.

“Người theo đuổi Nhã Thiến nhiều như thế, trong đó cũng có mấy người con nhà giàu, chỉ cần đặt tương lai vào tay những người đó thì hi vọng công ty sẽ vượt qua cửa ải lần này!”

Lâm Hàn gật đầu, rồi lại an ủi vài câu, sau đó đợi Dương Lệ ngủ say, anh đi vào nhà vệ sinh gọi một cuộc điện thoại cho ông Vân:

“Alo, ông Vân, điều tra tình hình kinh doanh của công ty tài chính Thiên Hải trong thời gian dần đây cho tôi, tra xong thì nói cho tôi biết”.

“Vâng, cậu chủ!”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Lệ ôm cánh tay của Lâm Hàn, gối đầu lên vòm ngực anh, nhẹ nhàng nói:

“Chồng ơi, hôm nay là cuối tuần, chúng ta đi dạo phố đi!”

“Em hẹn Nhã Thiến rồi, còn có người theo đuổi cô ấy nữa. Nghe nói nhà họ làm bất động sản, rất giàu, hi vọng người ta có thể bù lỗ của công ty của chúng em”.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện