Chàng Rể Vô Song

Còn không xin lỗi?


trước sau

“Lập tức làm theo lời ông nói?”

Hạ Tiến Trung trợn mắt nhìn Ngô Hùng, lạnh lùng chất vấn:

“Ông đang đùa đấy à? Dám nói với tôi như vậy sao? Tôi là chủ nhiệm khoa của đại học Kinh tế -Tài chính, bằng tốt nghiệp của Từ Dung tôi muốn đưa thì đưa, không muốn đưa sẽ không đưa! Chính sách bạn đồng hành của trường chúng tôi là do nhà trường quyết định, ông có tư cách gì ở đây nói nhăng nói cuội?”

Ngô Hùng há hốc mồm, một chủ nhiệm khoa cỏn còn mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với người đứng đầu sở giáo dục như ông ấy sao? Còn hỏi ông ấy đùa cái gì?

Bịch, bịch, bịch!

Lúc này, có tiếng bước chân truyền tới.

7,8 bảo vệ chạy đến.

“Chủ nhiệm Hạ, thầy có sao không?”

Nhìn thấy mặt Hạ Tiến Trung chảy đầy máu, mấy người bảo vệ vậy quanh hỏi han.

“Các người bị điếc à? Tôi kêu bao nhiêu lần rồi? Bây giờ mới tới!”, Hạ Tiến Trung nổi giận với bảo vệ.

“Xin lỗi chủ nhiệm Hạ, phòng làm việc của thầy ở cao quá, chúng tôi ở bên dưới không nghe thấy! Nếu không phải bảo vệ đi kiểm tra nói có tiếng động, chúng tôi cũng không biết chuyện này”, một người bảo vệ trong số đó vội vàng cười cười giải thích.

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, bắt hai người này lại cho tôi!”

Ngón tay Hạ Tiến Trung chỉ về phía Lâm Hàn và Ngô Hùng: “Một tên dám đánh chủ nhiệm khoa, một tên không biết từ đâu đến đây đùa cợt, dám khua môi múa mép với chính sách của trường chúng ta! Sau khi trói lại thì đánh một trận ra hồn, rồi báo cảnh sát!”

“Ngoài ra, gọi hiệu trưởng đến đây nữa, có du học sinh da đen bị thương, đây là việc lớn, chỉ có hiệu trưởng mới có thể xử lí được!”

“Vâng, chủ nhiệm Hạ!”

Mấy người bảo vệ nhanh chóng chia nhau làm việc.

Ba người đi về phía Lâm Hàn, trong tay cầm dùi cui đánh thẳng vào bả vai của Lâm Hàn.

Bốn người khác bao vây Ngô Hùng.

Người còn lại thì chạy đi gọi hiệu trưởng.

Vù!

Dùi cui còn chưa đánh xuống người Lâm Hàn thì đã bị bàn tay trắng trẻo nắm chặt.

Ánh mắt Lâm Hàn rét lạnh, chân phải đá liên tiếp về phía trước.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mấy tên bảo vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đá bay.

Nhưng Ngô Hùng bên này lại không ổn lắm.

Ông ấy vốn dĩ là người có văn hoá, hai tay trói gà không chặt, làm sao có thể là đối thủ của mấy tên bảo vệ đó?

Lâm Hàn còn chưa đá bay 3 tên bảo vệ bên mình thì Ngô Hùng đã bị đánh ngã trên đất, mặt mũi bầm dập.

Một cái dùi cui đập trên mặt ông ấy, đánh gãy hai cái răng cửa.

“Đau chết mất!”

Ngô Hùng hét lớn, nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ ngầu:

“Phản rồi! Quả nhiên làm phản rồi, mấy tên bảo vệ trường học mà dám đánh cả tôi! Các người thật không biết lớn bé!”

“Hơ! Ông là cái thá gì, có gì mà không dám đánh?”

Hạ Tiến Trung hừ một tiếng, hét lên: “Đánh cho tôi, đánh chết luôn đi!”

Bảo vệ nghe lệnh, cánh tăng càng dùng sức.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Côn sắt đánh liên tục vào vai, lưng, bụng của Ngô Hùng, đau đến tái mặt.

“Tạo phản rồi!”

“Một chủ nhiệm khoa nhỏ bé như ông cũng dám tạo phản!”

Ngô Hùng kêu lên.

Cộp, cộp, cộp!

Có tiếng bước chân đi tới.

Bảo vệ vừa chạy đi đã gọi đến một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, trên cằm để mấy sợi râu, ánh mắt sáng ngời.

“Hiệu trưởng Trịnh!”

Ánh mắt Hạ Tiến Trung sáng lên, nhanh chóng đi về phía trước, chỉ vào Lâm Hàn và Ngô Hùng:

“Thằng nhóc này, đánh tôi, còn đánh bị thương một du học sinh da đen!”

“Người này, khua tay múa chân với chính sách bạn đồng hành của chúng ta! Bảo tôi hủy bỏ chính sách này. Hiệu trưởng, thầy phải xử lý rõ ràng chuyện này!”

“Hửm?”

Hiệu trưởng Trịnh nhíu mày, không ngờ còn có người dám đến đại học Kinh Tế -Tài chính của ông ta gây sự.

“Để tôi xem thử là kẻ nào ăn gan hùm mật báo, dám đến đây gây chuyện!”, ánh mắt hiệu trưởng Trịnh lạnh lẽo nhìn sang.

Lúc nhìn thấy Lâm Hàn, ông ta liền lướt qua.

Nhưng khi nhìn đến Ngô Hùng, đồng tử của hiệu trưởng Trịnh co lại, cả người sững sờ.

“Giám... Giám đốc Ngô...”

Cả người hiệu trưởng Trịnh run rẩy, không thể tin nổi người bị đánh trước mặt ông ta là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải, Ngô Hùng!

Mà lúc này, Ngô Hùng còn bị đánh thê thảm.

Mặt mũi bầm dập, trong miệng chảy đầy máu, thảm

thương đến mức không thể nhìn nổi, mắt kính mang theo cũng rơi xuống đất, bị dẫm nát.

“Trịnh Hạo! Ông thế này là muốn làm phản hả? Dám để cấp dưới của ông đánh tôi!”, Ngô Hùng nhìn hiệu trưởng Trịnh, nổi giận đùng đùng, hét lớn:

“Tôi thấy ông không muốn làm chức hiệu trưởng này nữa rồi!”

“Giám đốc Ngô, tôi...tôi không biết gì hết!”

Sắc mặt Trịnh Hạo trắng bệch, nói to: “Dừng tay, dừng tay lại cho tôi, ngay cả giám đốc Ngô cũng dám đánh!”

“Giám đốc Ngô? Giám đốc Ngô nào vậy?”, Hạ Tiến Trung ngơ ngác.

Mấy người bảo vệ cũng dừng tay, tò mò nhìn Trịnh Hạo.

“Còn giám đốc Ngô nào nữa, là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải đấy! Ngoài ông ấy ra thì còn ai nữa!”

Trịnh Hạo tức đến mức giậm chân giậm cẳng: “Đám ngu xuẩn, vô dụng các người! Ngay cả giám đốc Ngô cũng không nhận ra!”

“Giám đốc Ngô?”

Giờ phút này, Hạ Tiến Trung và đám bảo vệ đều trợn tròn mắt.

Đờ đẫn nhìn người đàn ông trung niên.

Ông ấy...ông ấy là giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải sao?

Bùm!

Trong nháy mắt cả người Hạ Tiến Trung như bị sét đánh run lên dữ dội, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Giám đốc Ngô là ai? Ngành giáo dục của cả thành phố Đông Hải này đều do ông ấy quản lý, đẳng cấp khác một trời một vực với một chủ nhiệm khoa như ông ta.

Nhưng bây giờ, mình...mình lại bảo người đánh giám đốc Ngô một trận?

Nghĩ đến đây, hàm răng của Hạ Tiến Trung đánh vào nhau cầm cập, trong lòng chết lặng, vẻ mặt tuyệt vọng, xong đời rồi!

“Đáng sợ, thật đáng sợ!”

Ngô Hùng nhặt mắt kính dưới đất đeo lên, toàn thân phát hoả, ông ấy hít một hơi:

“Trịnh Hạo, ông nói xem việc này nên giải quyết thế nào đây! Nếu như không cho tôi một đáp án hài lòng thì chức hiệu trưởng của ông cũng đừng hòng làm nữa! Bây giờ tôi cử người đến thay thế chức vụ của ông!”

“Giám đốc Ngô, Tôi, tôi...tôi thật sự không biết ông đến!”

Trịnh Hạo mở miệng giải thích: “Việc này vốn chẳng liên quan gì đến tôi! Nếu như tôi biết là ông, thì cho dù có cho 10 lá gan tôi cũng không dám vô lễ như vậy!”

“Hơ, chủ nhiệm khoa cấp dưới của ông không nhận ra giám đốc sở giáo dục, là do ông thất trách!”, Ngô Hùng hừ lạnh.

Ánh mắt Trịnh Hạo chuyển động, sau đó nghiến răng, nhấc một chân lên.

Ầm!

Cái đá này, đá thẳng vào lưng Hạ Tiến Trung.

Bịch!

Hạ Tiến Trung quỳ xuống trước mặt Trịnh Hạo.

“Hạ Tiến Trung, mắt chó của ông đúng là mù rồi! Giám đốc Ngô mà không nhận ra! Còn không nhanh xin lỗi giám đốc Ngô!”, Trịnh Hạo lạnh lùng: “Xin lỗi xong thì chức chủ nhiệm khoa này ông để người khác làm đi!”

“Hả?”

Mặt Hạ Tiến Trung tái mét, bắt đầu dập đầu!

Bịch, bịch, bịch!

“Giám đốc Ngô, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Ông bỏ qua cho tôi lần này đi!”

“Giám đốc Ngô, mong ông khoan dung độ lượng!”

Hạ Tiến Trung kêu thảm, trên trán chảy ra máu tươi.

“Xin lỗi tôi cũng vô dụng, phải xin lỗi cậu Lâm kia kìa!”, Ngô Hùng lạnh lùng nói:

“Ông vô lễ với tôi cũng được, còn thất lễ với cậu Lâm, kêu bảo vệ đánh cậu Lâm! Tội của ông không thể tha thứ được!”

“Cậu Lâm?”

Hạ Tiến Trung nhìn Lâm Hàn.

Ông ta cho dù có ngốc hơn nữa cũng hiểu được, ngay cả giám đốc Ngô còn cung kính như vậy, thì thân phận của cậu Lâm này chắc chắn cũng không đơn giản.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện