“Những 20 xiên cật, vị khách này yếu thận thế cơ à”.
Lâm Hàn trêu đùa nói.
Ù ù ù…
Lúc này, chuông điện thoại của Từ Dung chợt vang lên.
Cô ấy nhận điện thoại: “Xin chào, đây là BBQ Phi Thường”.
“Còn xin chào? Tôi đang rất bực mình đấy!”
Một giọng nói tức tối vang lên từ đầu kia điện thoại: “Xiên nướng của tôi đâu? Trên app hiển thị là người giao hàng đã tới quán lấy đồ, tại sao lấy tận năm phút? Đến giờ vẫn chưa xong à?”
“Xin lỗi anh, anh đặt hơi nhiều nên tôi chưa kịp làm. Nhưng xin cho tôi thêm 2 phút nữa thì cật sẽ chín ngon luôn. Người giao hàng sẽ mang cho anh ngay lập tức, trong vòng nửa tiếng, đảm bảo sẽ mang tới khách sạn của anh”, Từ Dung tỏ vẻ xin lỗi, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Nửa tiếng? Được, tôi cho cô nửa tiếng. Nửa tiếng mà không đến thì cho đánh giá kém! Quán nướng của cô đánh giá kém, người giao hàng cũng đánh giá kém. Đồ nướng tôi không ăn nữa, vứt hết đi! Quán nướng rác rưởi gì, ông đây muốn ăn đồ nướng còn phải đợi lâu như thế!”, đầu kia điện thoại vang lên tiếng quát mắng.
Bên cạnh có giọng nữa vang lên: “Anh Huy, đừng tức giận? Tính toán làm gì với quán đồ nướng mà? Anh muốn ăn bổ thận thì trở về em mua cho anh một ít món bí kíp bổ thận”.
“Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ nhanh chóng giao hàng xiên nướng qua…”, Từ Dung cũng rất áy náy.
Tút tút tút!
Cô ấy còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt.
Hai phút sau, đồ nướng của khách đã gói xong.
“Ngại quá, để anh đợi lâu rồi”, Từ Dung đưa túi đồ cho người giao hàng.
“Haiz, chỉ hi vọng đừng đánh giá kém tôi!”, người giao hàng hàng khẽ thở dài: “Loại khách hàng không nói lý lẽ thế này rất ít gặp, nhưng lại rất khó xử lý, ra tay cho đánh giá kém, tố cáo ngay được”.
Vừa nói, anh ta vừa cho túi đồ nướng vào hộp sau xe, lái xe đi.
Mà khi xe anh ta mới đi được vài mét.
Bụp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó là tiếng lốp xe xì hơi, bánh trước của xe điện xẹp xuống nhanh chóng.
“Nổ lốp rồi?!”
Người giao hàng đồ ăn ngây người, sắc mặt tái mét: “Trời ạ, lúc này lại nổ lốp! Ông trời ơi, sao lại đối xử với tôi như thế!”
Anh ta ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám như tro, viền mắt dường như đã có vệt nước.
“Xong rồi, xong rồi, vốn dĩ muốn nhanh một chút, hi vọng không muộn giờ, thế mà lại nổ lốp ngay được. Làm sao để không muộn đây, bị đánh giá xấu chắc luôn! Thưởng tháng này thôi khỏi nghĩ, ko có rồi!”
“Làm thế nào đây!”
Vẻ mặt Từ Dung cũng biến sắc: “Gần đây có quán sửa xe, hay là anh đi qua đó vá thử xem”.
“Vá xong cũng có tác dụng gì, không kịp đâu, nếu đã muộn thì chắc chắn đơn này sẽ bị đánh giá xấu”, người giao hàng lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào.
“Tôi giao hàng qua đó cho anh”, Lâm Hàn đi tới bình tĩnh nói.
“Anh giúp tôi?”, người giao hàng nhìn Lâm Hàn, hơi sững sờ.
“Ừ, tôi lái xe qua đó, chắc ko muộn đâu”, Lâm Hàn gật đầu.
“Vậy thì thật sự cảm ơn anh! Người anh em!”, người giao hàng hàng mừng rỡ lau lau nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt đầy cảm kích.
“Không sao, giúp một tay thôi mà”.
Lâm Hàn cầm túi đồ nướng, trên đơn ghi, khách sạn Bách Hào, phòng 2108, tên khách hàng là cậu Vương.
“Tôi qua đó, anh đi vá lốp đi”.
Lâm Hàn lên xe, mở app dẫn đường, đặt đồ ăn sang ghế phụ, nhìn thời gian.
Thời gian dự tính giao hàng của đơn này là 8h51 phút. Bây giờ là 8h30, còn 21 phút nữa, chắc là có thể đến trước.
Lâm Hàn khởi động xe, GMC thẳng đường phi như bay.
“Người tốt thật đấy! Đợi anh ấy quay lại nhất định phải cảm ơn người anh em này mới được”, nhìn xe rời đi, người giao hàng hàng thầm nghĩ.
8h45 phút, Lâm Hàn đến khách sạn Bách Hào.
Anh đỗ xe trước cửa khách sạn.
Anh cầm túi đồ ăn, đi vào thang máy, ấn tầng 21.
8h45 phút, Lâm Hàn đến trước cửa nhà 2108.
“Cuối cùng cũng đến