Chàng Rể Vô Song

Tiền bảo kê 50 triệu


trước sau

"Cái gì? Muốn đóng tiền bảo kê, lại còn đến tận 10 triệu!"

Anh Long ngây ra: "Đầu của thằng nhãi kia có vấn đề à, đánh người của tao xong còn muốn đóng tiền bảo kê? Vả lại, tận 10 triệu lận đấy, hắn đóng nổi sao?"

"Nhất định không đóng nổi 10 triệu đâu", tên đầu hói lắc đầu: "Dù cho thằng nhãi này có tiền, có lấy ra được 10 triệu đi nữa, nhưng liệu nó sẽ giao ra sao? Rõ ràng là đang chơi xỏ chúng ta mà!"

"Làm gì bây giờ đây anh Long?", tên đầu hói lại hỏi.

"Mày bảo nó chờ tao, tao lập tức qua đó!"

"Dạ!", tên đầu hói quay lại nhìn Lâm Hàn: "Nhãi ranh, anh Long bảo bọn mày chờ".

"Vậy thì chờ thôi", Lâm Hàn thờ ơ đáp.

"Cậu Lâm, hay anh tránh mặt một lát đi".

Từ Dung đi tới, mặt đầy lo lắng:

"Mấy người khách kia đang bàn luận, người gọi là anh Long kia chính là tay anh chị ở khu vực này, nếu gã ta tới đây nhất định sẽ xảy ra phiền phức. Dù không tránh thì chúng ta báo cảnh sát trước cũng được".

"Không cần đâu, cứ chờ đi", Lâm Hàn khoát tay, không thèm để ý nói.

"Ách... Được rồi!"

Thấy Lâm Hàn đã quyết thế rồi, Từ Dung cũng không nhiều lời nữa, mặt đầy khẩn trương đứng bên cạnh.

Mười lăm phút sau.

Rồ, rồ...

Tiếng máy xe rền vang, có bốn chiếc xe van chạy đến.

Cạch!

Cạch!

Cửa xe mở ra, một đám côn đồ cắc ké đầu tóc nhuộm màu sặc sỡ tay cầm gậy sắt, dao phay, ống thép bước xuống xe, nhìn sơ cũng hơn 20 người.

Dẫn đầu là một gã vạm vỡ tai đeo khuyên đinh, ở trần để lộ bả vai xăm hình một con rồng xanh, trông vô cùng dữ tợn, làm cho người khác không dám nhìn thẳng.

Mấy người khách kia vừa nhìn thấy gã vạm vỡ sắc mặt liền tái mét, sợ hãi nói:

"Anh Long đường Tương Lai đến rồi!"

"Lớn chuyện rồi!"

Sau đó, bọn họ dời mắt về phía Lâm Hàn, nhìn anh như nhìn một người sắp chết.

Thằng nhóc này chán sống rồi, dám làm đám đàn em của anh Long bị thương, anh Long mà chịu để yên cho cậu ta sao?

"Anh Long!"

Lúc này, vẻ mặt tên đầu hói mừng rỡ, chạy ra nghênh đón, rồi lập tức chỉ tay vào Lâm Hàn nói:

"Chính là thằng nhãi này, đánh người của chúng ta bị thương còn bảo là muốn đóng 10 triệu tiền bảo kê".

Đôi mắt anh Long rét lạnh, nhìn về phía Lâm Hàn:

"Nhãi ranh, mày thuộc băng nhóm nào mà dám ra tay đánh người của tao?"

Gã ta bước lên yêu cầu Lâm Hàn khai ra danh tính.

Những tên côn đồ cắc ké mà anh Long kia dẫn theo đều tiến lên vây xung quanh Lâm Hàn.

Chỉ cần anh Long ra lệnh, bọn chúng sẽ lập tức ra tay.

"Tôi không thuộc băng nhóm nào cả", Lâm Hàn chắp tay sau lưng, bình thản đáp.

"Hử?"

Anh Long nhướng mày, không ngờ câu trả lời của Lâm Hàn là như thế.

"Mày đánh nhiều người của tao bị thương như vậy, mày nói xem chuyện này nên giải quyết sao đây?"

Nếu như là tính tình của anh Long trước kia, chắc chắn sẽ bước lên thẳng tay đập cho một trận, dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.

Nhưng chàng trai đứng trước mặt thật sự quá bình tĩnh, gã ta có chút nghi hoặc, không biết đằng sau chàng trai này có phải có ô dù nào không.

"Sao thế? Tôi đóng cho anh 10 triệu tiền bảo kê, số tiền này không đủ cho đám đàn em của anh khám bệnh sao?", Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.

"Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà mày còn lấy 10 triệu ra để làm nhục bọn tao à!"

Đầu hói giận đến cả người run rẩy, cắn răng nghiến lợi.

Sắc mặt Anh Long cũng hoàn toàn đen lại:

"Nhãi ranh, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, tao khuyên mày nên chú ý lời ăn tiếng nói chút đi, dù cho sau lưng mày có ô dù đi nữa, nhưng mày buông lời nhục mạ bọn tao như thế, thật sự cho là bọn tao là quả hồng mềm, muốn bóp thế nào thì bóp à?"

"Nhục mạ sao? Tôi làm thế khi nào chứ, tôi thật sự muốn đóng tiền bảo kê mà", Lâm Hàn cười hì hì nói:

"Thế này đi, anh mời hết mấy đại ca đường Tương Lai đến luôn, 10 triệu cũng hơi ít quá, tôi nể mặt anh, đóng luôn 50 triệu tiền bảo kê luôn!"

"Nhãi ranh... Mày!"

Đầu hói giận điên lên, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Hàn.

Đóng 50 triệu tiền bảo kê, thật sự cho bọn họ là đồ ngu sao?

Đầu óc người bình thường khi không sẽ đi đóng 50 triệu tiền bảo kê sao?

Hơn nữa thằng nhãi này lấy đâu

ra 50 triệu chứ?

Còn trẻ như vậy kiếm được 50 triệu là giỏi lắm rồi!

Những lời này khác nào thẳng tay vả mặt bọn họ chứ!

"Đầu hói, khoan đã!"

Anh Long giơ tay lên ngăn đầu hói lại, tiếp theo ánh mắt gã ta dời lên người Lâm Hàn.

"Nhãi ranh, mày muốn lấy chuyện đóng 50 triệu tiền bảo kê ra làm nhục bọn tao đúng không! Được rồi, lấy thẻ ra chuyển khoản ngay bây giờ đi!"

Anh Long đưa đến trước mặt Lâm Hàn một cái thẻ:

"Nếu mày không chuyển đủ 50 triệu cho tao, tao sẽ xé rách mồm mày trong tối nay! Cái thứ không biết trời cao đất rộng, muốn sỉ nhục người khác cũng phải biết ăn nói cho phù hợp chứ!"

Biểu tình Lâm Hàn bình thản nhận lấy cái thẻ, bắt đầu chuyển tiền.

"Thằng nhãi này đừng nói là nó chuyển thật nhá!"

"Sao có thể được, tận 50 triệu lận đấy, một người trẻ như thế lấy đâu ra được số tiền này?"

"Đúng thế, 50 triệu đó! Một con số dài ngoằng!"

"Ra vẻ, tiếp tục ra vẻ đi!", đáy mắt đầu hói tràn ngập khinh thường: "Ra vẻ như đúng rồi vậy!"

Ting!

Bỗng nhiên, điện thoại di động của anh Long reo lên.

Gã ta lấy ra xem, vừa thấy thì trợn to mắt.

"Số tài khoản 3782 của quý khách vừa được chuyển vào: 50.000.000 tệ, số dư hiện tại: 50.800.096 tệ..."

"5...50 triệu đã vào tài khoản rồi?"

Anh Long dụi mắt cứ tưởng là mình nhìn lầm.

Đúng là 50 triệu rồi!

Nên biết, trong một năm trời gã ta cũng chỉ kiếm được hơn 1 triệu thôi.

50 triệu này gã ta phải cày tận 30 - 40 năm nữa mới kiếm được đấy!

"Đã chuyển khoản?"

Đầu hói thấy tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại di động của anh Long, thì cũng ngu người tại chỗ.

"Anh Long, có phải tin nhắn giả không!"

Đầu hói nghi ngờ hỏi, 50 triệu lận đấy, đời này hắn ta còn chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

"Có thể là tin nhắn giả đấy, không chừng là gửi từ phần mềm giả lập nào đó".

Anh Long gật đầu: "Tin nhắn đúng là có thể giả, nhưng số tài khoản trong ngân hàng thì không thể làm giả được!"

Vừa nới, gã ta vừa mở app của ngân hàng ra, khi nhìn thấy số dư thì lần này thật sự đã trợn mắt há mồm kinh ngạc vô cùng.

Số dư trong thẻ ngân hàng: 50.800.096 tệ!

"Đã...đã có thêm 50 triệu rồi!"

Toàn thân anh Long kích động đến run rẩy, có 50 triệu này rồi thì cần quái gì ra đường kiếm ăn nữa, mỗi ngày cũng chẳng cần lo bị còng đầu!

Ra giang hồ không vì tiền thì để làm gì?

Số tiền này có thể mua cả biệt tự, xế xịn, đủ sung sướng cả nửa đời còn lại rồi!

"Thật sự là 50 triệu đấy!"

Đầu hói nhìn số dư trong ngân hàng liền nuốt ực một cái, đáy mắt lóe lên tia tham lam và thèm khát.

"50 triệu tiền phí bảo kê đã vào tài khoản rồi à", lúc này, Lâm Hàn thờ ơ mở miệng.

"Đã nhận được rồi".

Anh Long gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Thằng nhãi này đúng là không có làm nhục gã ta, chuyển đúng bon 50 triệu cho gã ta.

Khoan đã!

Bỗng nhiên anh Long nheo mắt lại, thằng nhóc này còn trẻ vậy vừa vung tay là chi ra 50 triệu, hơn nữa chuyển tiền xong vẫn mang cái dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mà dáng vẻ này thì không giống giả vờ chút nào, thật sự hắn chẳng xem 50 triệu này là cái đinh gì cả.

Ngay cả 50 triệu còn không coi ra gì, vậy lai lịch và của cải của hắn khủng khiếp đến mức nào chứ?

Người có thể tùy ý lấy ra 50 triệu, vậy thì tài sản gia tộc ít nhất cũng trên chục tỉ rồi!

Loại người này có thể đụng vào sao?

Trong nháy mắt, anh Long bỗng nhiên cảm thấy 50 triệu này như biến thành củ khoai lang nóng vậy.

Bởi vì Lâm Hàn dám cho, nhưng gã ta lại không dám nhận!

-------------------




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện