"Lâm Hàn à, thật sự không cần tốn công sức như vậy đâu..."
Triệu Nhu mở miệng nói, Lâm Hàn lại đặt nhẹ tay lên ngay miệng cô ấy, anh nói:
"Tin tôi đi".
Triệu Nhu bất lực lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Lâm Hàn bế Triệu Nhu lên ghế sau của xe, Tiểu Hàm cũng ngồi ở đấy.
Đợi hai người họ ổn định chỗ ngồi xong, Lâm Hàn khởi động xe lái ra khỏi khu Bành Hộ.
Nhìn bóng lưng chàng trai phía trước đang chăm chú lái xe, phút chốc Triệu Nhu cảm thấy đáy lòng thật ấm áp.
Vốn dĩ căn bệnh ung thu không thể nào chữa khỏi.
Nhưng chàng trai này vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp phải chở cô ấy đến bệnh viện.
Cái cảm giác được người khác săn sóc này, đã từ rất lâu rồi Triệu Nhu chưa được cảm nhận được.
"Dù cho tôi thật sự phải rời khỏi cõi đời này... Tôi cũng vui lắm rồi".
Khóe mắt Triệu Nhu đã ứa nước mắt từ lúc nào.
"Ít nhất trước khi nhắm mắt xuôi tay, vẫn có người cảm thấy sự hiện diện của tôi là quan trọng, bằng lòng đưa tôi đi chữa bệnh, không bỏ mặc tôi..."
"Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc?", thấy Triệu Nhu rơi nước mắt, Tiểu Hàm khẽ hỏi.
"Mẹ không khóc, chỉ là mẹ đang hạnh phúc thôi..."
Triệu Nhu nghẹn ngào, vươn tay lau đi hàng nước mắt.
Bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang của thành phố Đông Hải là bệnh viện hàng đầu ở Hoa Đông.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã lái xe đến đây.
Đỗ xe rồi lấy số xong, Lâm Hàn đưa Triệu Nhu đến khoa ung bướu.
"Bị bệnh gì?"
Một bác sĩ trung niên ngồi trước bàn làm việc liếc nhìn Triệu Nhu rồi hỏi.
Bác sĩ này tầm 50 tuổi, khuất sau cặp kính cận là đôi mắt điềm tĩnh, tạo cho người khác cảm giác có trình độ y học rất cao.
Người này họ Chu, là một trong số ít trưởng khoa của bệnh viện có kinh nghiệm chuyên sâu về chữa trị bệnh ung thư, ung bướu.
"Ung thư thực quản, giai đoạn đầu".
Lâm Hàn đẩy báo cáo khám bệnh đến trước mặt bác sĩ:
"Bác sĩ Chu, mời bác sĩ xem thử có chữa được không".
Bác sĩ Chu nhận lấy giấy báo cáo khám bệnh, vừa nhìn thì híp mắt cười, nói:
"Nếu là trước đây, với trình độ chữa trị của bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang thì chắc chắn không thể chữa khỏi, chỉ có cách phẫu thuật và hóa trị để kiềm hãm tế bào ung thư lan rộng, tuổi thọ bệnh nhân nhiều lắm chỉ kéo dài được 2 đến 3 năm. Hơn nữa quá trình này cũng tốn một số tiền khổng lồ để trị bệnh".
Nghe đến đây, sắc mặt Triệu Nhu tái đi, đáy mắt dần hiện lên tia tuyệt vọng.
Những lời này cũng giống như những gì mà người bác sĩ trước khám cho cô ấy nói.
"Nhưng bây giờ thì đã có cách chữa rồi".
Đề tài nói chuyện của bác sĩ Chu đột ngột chuyển hướng:
"Dạo gần đây, bệnh viện tôi đã đưa vào một thiết bị xạ trị mới nhất, thiết bị này được trang bị kim loại Californium. Sử dụng tính phóng xạ của kim loại Californium để diệt tế bào ung thư, chỉ cần trải qua ba đến bốn lần điều trị là có thể loại bỏ hoàn toàn tế bào ung thư, nhờ đó mà bệnh ung thư sẽ khỏi hẳn".
Lâm Hàn gật đầu, kim loại Californium này đương nhiên là viên anh đưa cho nhà họ Hàn rồi.
Hàn Hinh Nhi từng nói với anh, bây giờ nhà họ Hàn đã lấy nửa viên Californium kia để bắt tay hợp tác với các bệnh viện lớn ở Hoa Đông nghiên cứu ra thiết bị xạ trị chuyên dùng để chữa bệnh ung thư.
Mà thiết bị xạ trị đặt ở thành phố Đông Hải này, chính là cái ở ngay tại bệnh viên đa khoa Cảnh sát vũ trang.
Vả lại, Triệu Nhu chỉ bị ung thư thực quản giai đoạn đầu, thế nên Lâm Hàn mới tự tin rằng sẽ trị khỏi.
"Chị Nhu, chúng ta chữa bệnh ở đây đi", Lâm Hàn nhìn về phía Triệu Nhu.
Triệu Nhu gật đầu, giờ phút này cô ấy mới nhìn thấy được tia hy vọng đầu tiên.
Cô ấy không ngờ, bản thân bị bệnh ung thư mà vẫn có thể trị khỏi.
"Đợi đã!"
Bác sĩ Chu lên tiếng, cười nói:
"Bởi vì thiết bị xạ trị này bệnh viện chúng tôi nhập vào với giá rất cao, vì thế phí điều trị cũng không hề thấp chút nào. Mỗi một đợt điều trị là một trăm ngàn tệ, phải điều trị bốn đợt vị chi là bốn trăm ngàn tệ. Cộng thêm tất cả các chi phí cho điều dưỡng, giường bệnh, thuốc uống... ước chừng là năm trăm ngàn tệ".
"Chi phí rất cao, vả lại cũng không thể sử dụng bảo hiểm y tế, vì vậy mọi người nên cân nhắc kỹ nhé".
"Năm trăm ngàn tệ!"
Sắc mặt Triệu Nhu xám