"Vậy là tốt rồi".
Lâm Hàn thở phào một hơi: "Bác sĩ nói với tôi, quá trình xạ trị rất thuận lợi, phải làm khoảng bốn lần thì mới tiêu diệt hết được các tế bào ung thư. Nghỉ ngơi một thời gian là chị có thể khỏi hẳn và xuất viện".
"Lâm Hàn, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi cũng không biết phải đền đáp cậu thế nào..."
Triệu Nhu nhìn Lâm Hàn, trong đôi mắt to lấp lánh nước mắt.
Nếu không phải có Lâm Hàn thì cô ấy cho rằng mình đã chết rồi.
Cho dù bệnh viện đa khoa cảnh sát vũ trang có mở thiết bị xạ trị thì cô ấy cũng không đủ khả năng kinh tế để chi trả.
"Đối với tôi thì nó chỉ là chuyện nhỏ thôi".
Lâm Hàn cười: "Đây là phòng bệnh chăm sóc tốt nhất, chị Nhu, giờ chị cần làm chính là yên tâm nghỉ ngơi cho tốt để điều trị cơ thể. Có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào".
"Ừm".
Triệu Nhu gật đầu, nói tiếp: "Mấy ngày tôi nằm viện, sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Hàm..."
"Để tôi chăm sóc cho, tôi sẽ dẫn cô bé về nhà", Lâm Hàn xoa cằm nói.
"Dẫn về nhà, có tiện không vậy?"
Triệu Nhu hơi do dự nói: "Cậu đã kết hôn, lại dẫn một đứa trẻ về nhà, lỡ vợ cậu tức giận hay gì đó".
"Yên tâm đi, vợ tôi rất sáng suốt, chị không phải lo, Tiểu Hàm ở chỗ tôi sẽ được chăm sóc thật tốt", Lâm Hàn nói đầy chắc chắn.
"Ừm", Triệu Nhu yên tâm.
Nói chuyện thêm một lúc, Triệu Nhu bảo mệt rồi ngủ.
Lâm Hàn dẫn Tiểu Hàm rời khỏi bệnh viện, trước khi đi, anh còn dặn y tá phải chăm sóc cho Triệu Nhu thật tốt, y tá đương nhiên là gật đầu đồng ý.
"Anh Lâm Hàn ơi, anh muốn dẫn em đến nhà của anh ạ?"
Tiểu Hàm ngồi bên ghế phụ, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Đúng rồi nè!"
Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của Tiểu Hàm, cô bé đáng yêu này thật là dễ thương.
"Nhà anh ở đâu vậy anh?", Tiểu Hàm tò mò hỏi.
"Đến rồi em sẽ biết".
Lâm Hàn khởi động xe, khoảng nửa tiếng sau đã trở về biệt thự núi Vân Mộng.
"Oa! Anh Lâm Hàn ơi, nhà anh lớn ghê, đẹp quá à!"
Tiểu Hàm bước vào phòng khách, thấy trang trí bên trong thì phấn khích nhảy cẫng lên:
"Từ trước tới giờ, em chưa thấy căn nhà nào đẹp như vậy luôn á!"
"Ha ha, mấy ngày chị Nhu dưỡng bệnh, anh sẽ chăm sóc cho em. Em cứ coi đây là nhà mình đi, muốn ăn hay chơi cái gì chỉ cần nói ra là được", Lâm Hàn cười bảo.
"Vâng ạ!"
Tiểu Hàm vui vẻ hô lên.
"Hử? Lâm Hàn, đứa nhỏ kia từ đâu ra vậy?", Dương Cảnh Đào đang ngồi trên sô pha nhìn thấy Tiểu Hàm thì nhướng mày hỏi.
"Anh Lâm Hàn ơi, ông ấy là ai thế?"
Tiểu Hàm tò mò nhìn Dương Cảnh Đào, sắc mặt người này thật âm trầm, trông có chút đáng sợ.
"Ông ấy là bố vợ anh", Lâm Hàn nhàn nhạt nói, chẳng thèm nhìn Dương Cảnh Đào lấy một cái.
"Con chào ông!"
Tiểu Hàm rất hiểu chuyện, khom lưng cúi đầu chào Dương Cảnh Đào.
"Hừ, Lâm Hàn, đứa bé kia chắc là con rơi mà cậu sinh với người phụ nào rồi dẫn về chứ gì!", Dương Cảnh Đào hừ lạnh nói.
"Dương Cảnh Đào, chú ý cách dùng từ của ông đi".
Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Dương Cảnh Đào: "Căn biệt thự này là của tôi, nếu ông nói lung tung, tôi có quyền đuổi cổ ông đi đó! Không phải do tôi đã đồng ý với Tiểu Lệ không chọc giận ông thì lời nói ban nãy của ông đã đủ để tôi thẳng tay với ông rồi".
"Cậu!"
Dương Cảnh Đào giận tái mặt, sau đó vội vàng vỗ vỗ ngực.
Tiểu Hàm nhìn Lâm Hàn, rồi lại nhìn Dương Cảnh Đào. Cô bé cảm thấy hình như mối quan hệ giữa anh Lâm Hàn với bố vợ không được tốt cho lắm.
"Tiểu Hàm, trong nhà này, anh lớn nhất. Nếu có ai bắt nạt mình thì em có thể nói với anh bất cứ lúc nào", Lâm Hàn xoa đầu Tiểu Hàm nói.
"Vâng!", Tiểu Hàm gật đầu nói.
Buổi tối, Dương Lệ tan ca về, thấy trong nhà có thêm một cô bé cũng hơi bất ngờ, bèn hỏi Lâm Hàn đứa trẻ ấy ở đâu ra.
Lâm Hàn nói một người bạn nằm viện nên dẫn con cô ấy về nhà chăm sóc mấy ngày.
Dương Lệ cũng không hỏi nhiều, mà là bước tới ôm lấy Tiểu Hàm, chỉ một lát sau đã vui vẻ chơi đùa với