"Lý Vọng Sơn này đúng là co được dãn được, vậy mà lại tính chui cống thoát nước trốn. Chỗ đó vừa dơ vừa hôi, mà hắn ta dám chui xuống mới ghê. Nếu không phải tiếng mở nắp cống bị chúng tôi nghe thấy, quả thật đã để hắn ta chạy thoát được rồi!"
Anh Long đá Lý Vọng Sơn một cái, cười nói.
Giờ gã ta đang cảm thấy hết sức vui vẻ.
Thứ nhất, Lý Vọng Sơn là một ông trùm có địa vị rất cao trong giới xã hội đen, bỏ xa gã ta tít tắp.
Anh Long có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể đá hắn ta một cái.
Nhưng ban nãy, gã ta đã làm thế, nó khiến anh Long cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Thứ hai, Lý Vọng Sơn là do gã ta bắt được, đây chắc chắn là một công lớn!
Mai sau, khi giới xã hội đen thành phố Đông Hải thống nhất, gã ta có công lao đó còn sợ không thăng chức nhanh sao?
"Làm tốt lắm".
Lâm Hàn nhìn Lý Vọng Sơn, nhàn nhạt nói.
"Cậu Lâm, đây đều là bổn phận của tôi!", mắt anh Long sáng rực lên, nói.
"Nhóc con, mày đúng là điếc không sợ súng, ngay cả tao mà cũng dám bắt!"
Lý Vọng Sơn ngẩng đầu, hung hăng trừng Lâm Hàn.
Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến hắn ta, quay sang nói với Ngô Xuyên:
"Chuyện còn lại, chắc anh giải quyết được chứ nhỉ?"
"Đương nhiên là được!"
Ngô Xuyên gật đầu, chuyện còn lại tất nhiên là thâu tóm thế lực của Lý Vọng Sơn.
Nếu chút chuyện nhỏ ấy cũng không làm được, vậy Ngô Xuyên anh ta cũng uổng công lăn lộn trong cái giới này.
"À đúng rồi, Sở Tiêu Tiêu ban nãy ấy, nếu được thì sắp xếp cho cô ta một công việc, tiền lương cao chút", Lâm Hàn lại dặn.
Bố Sở Tiêu Tiêu bệnh nặng, đang trong lúc rất cần tiền.
Dù gì Sở Tiêu Tiêu cũng là sinh viên, với khả năng của mình hẳn có thể đảm nhiệm một số chức quản lý trong số sản nghiệp dưới tay anh. Số tiền lương đó, chắc sẽ đủ để giái quyết khó khăn cho cô ta.
"Vâng!"
Ngô Xuyên ngây ra một lúc rồi mới gật đầu.
"Ừ, tôi đi về đây".
Lâm Hàn không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng.
Thấy Lâm Hàn đã đi xa, Ngô Xuyên và anh Long đều cảm thấy thảng thốt.
Xử xong Lý Vọng Sơn, không bao lâu nữa, giới xã hội đen thành phố Đông Hải sẽ được thống nhất.
Mà Lâm Hàn - người đứng đằng sau thúc đẩy chuyện này lại bình tĩnh thong dong nói đi là đi luôn?
"Cái tính cách trầm ổn đó của cậu Lâm đúng là khiến người ta phải nể mà!"
Anh Long vừa mở miệng liền khen: "Thế giới rộng lớn rộn ràng nhốn nháo, ai ai cũng vì danh lợi. Cậu Lâm làm nên chuyện lớn ấy lại chẳng màng. Tôi đây không có cái tính cách cũng chẳng làm được như thế, nể, nể thật!"
Trong mắt anh Long lóe lên sự kính nể từ sâu trong thâm tâm.
Ngô Xuyên thầm nghĩ, có lẽ là do anh Hàn chướng mắt cái Vùng Xám của thành phố Đông Hải nhỏ bé tý teo này.
Trong mắt anh, chắc chắn lợi ích nó mang lại chỉ nhỏ như hạt vừng, không đáng giá nhắc tới.
Tuy Lâm Hàn không thèm để ý, nhưng Ngô Xuyên cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng nề.
Đương nhiên, khi tiếp nhận thế lực còn sót lại của Lý Vọng Sơn sẽ gặp phải trắc trở, nhưng, anh ta không thể phụ lòng tin của Lâm Hàn được. Vì vậy, phải làm thật tốt!
Địa vị hiện nay mà Ngô Xuyên có đều là do Lâm Hàn cho, trong lòng anh ta vẫn luôn vô cùng biết ơn anh.
Hơn nữa giờ còn thêm một anh Long, Ngô Xuyên cảm thấy mình như có đối thủ cạnh tranh, nên đương nhiên phải cố gắng thể hiện năng lực của mình rồi.
...
Lâm Hàn nhìn thời gian thì giờ đã sắp sáng.
Anh lái xe về nhà ngủ.
Lâm Hàn ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh, vừa cầm điện thoại lên nhìn thì thấy có mười tin nhắn thoại chưa đọc, tất cả đều là của Lương Sảng.
Lâm Hàn nhấn mở.
"Lâm Hàn, anh là tên khốn, đồ lừa đảo!"
Giọng nói tràn ngập tức giận của Lương Sảng vang lên.
"Lừa tôi nói đầu tư 50 triệu tệ! Rồi tiền đâu?"
"Anh chính là thằng ba xạo trắng trợn, tôi đã nhìn rõ con người anh rồi!"
"Giờ nhà họ Lương chúng tôi coi như xong đời! Hôm nay, người của tòa án đã đến! Muốn bán đấu giá công khai sản nghiệp nhà chúng tôi!"
"Hu hu hu... xong rồi, siêu thị Hoa Nhuận xong rồi..."
"Lâm Hàn, tôi hận anh..."
...
Nhấn đến tin nhắn thoại cuối cùng, giọng Lương Sảng đã nức nở nói trong điện thoại.
"Bán đấu giá công khai?"
Lâm Hàn