"Thế à!"
Ánh mắt Trương Lan bừng sáng, bà ta vô cùng hài lòng với điều kiện của Lâm Hàn:
"Cháu giúp con gái dì lấy lại túi xách ngoài đường, dì nghĩ hai đứa có duyên đó. Con gái dì cũng không còn nhỏ nữa, từ trước đến nay chưa từng có bạn trai, không biết Lâm Hàn có ấn tượng thế nào với con gái của dì?"
Nghe thế, Lâm Hàn ngây ra, Trương Lan này đang muốn tìm người yêu cho con gái sao!
Tống Ngọc cũng ngớ người, khuôn mặt cô ấy dần đỏ lên.
Tuy rằng cô ấy cũng có chút hảo cảm với Lâm Hàn, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn tiến đến bước hẹn hò với anh.
"Có điều Lâm Hàn này cùng không tệ, tốt bụng giúp đỡ người khác, điều kiện gia đình cũng khá giả..."
Tống Ngọc lén nhìn Lâm Hàn, nhịp tim tăng tốc.
"Ách..."
Lâm Hàn cũng muốn câm nín, Trương Lan hỏi nhiều như thế, sau cùng cũng là vì tìm người yêu cho con gái mình.
"Dì ơi, thật ra cháu..."
Lâm Hàn vừa mở miệng, định nói với Trương Lan anh đã lập gia đình rồi.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông trung niên và một người thanh niên vừa nói vừa cười bước vào.
Người đàn ông trung niên đeo mắt kính, trông rất nho nhã, nhưng cả người lại hơi toát ra vẻ nghiêm khắc, nếu là một người bình thường đứng cạnh ắt hẳn sẽ bị vẻ nghiêm khắc này chèn ép đến không thở nổi.
Người này là bố của Tống Ngọc, ông chủ nhà họ Tống, Tống Hoài Nhu.
Thanh niên bên cạnh khuôn mặt sáng sủa, gò má hơi gầy, tóc vuốt ra sau, rất hoạt bát và đẹp trai.
Người này là Trịnh Minh Sơn!
"Chú Tống, biệt thự nhà chú lớn quá!"
Sau khi vào nhà, Trịnh Minh Sơn quan sát biệt thự, mỉm cười nói.
"Nào có, chỉ là biệt thự loại thường thôi", Tống Hoài Nhu cười nói: "Ở Sky Garden thì có thể tính là lớn, nhưng nếu ở núi Vân Mộng thì cũng chỉ là một căn biệt thự nhỏ thôi".
"Cháu nghe nói, biệt thự núi Vân Mộng là loại đắt nhất, có một đại gia bí ẩn chi hơn 70 triệu để giành lấy, xem ra sông ở thành phố Đông Hải vẫn rất sâu!", Trịnh Minh Sơn cảm khái nói:
"Tuy rằng, mặt ngoài chúng ta là bốn gia tộc lớn ngồi trên đỉnh, nhưng vẫn còn rất nhiều đại gia ngầm đấy".
Tầm nhìn của gã ta dời về phía phòng ăn, khi nghìn thấy một chàng trai ngồi trong đó thì hơi ngẩn ra:
"Ơ, Lâm Hàn, sao mày lại ở đây?"
Vẻ mặt Trịnh Minh Sơn đầy bất ngờ, gã ta không tài nào nghĩ được sẽ gặp Lâm Hàn ở đây.
Gã ta lại bày ra nét mặt xem thường:
"Lâm Hàn, đây là nhà họ Tống, một trong bốn gia tộc lớn! Là chỗ một thằng shipper như mày có thể vào sao? Đừng nói là mày giao đồ ăn đến đây rồi tiện ăn chực một bữa nhá!"
Dứt lời, Trịnh Minh Sơn bật cười ha hả.
"Tiểu Lan, cậu ta là ai vậy?"
Ánh mắt Tống Hoài Nhu nhìn về phía Lâm Hàn cũng hơi bất ngờ.
Ông ta nhớ lại chiếc Business Star GMC đang đỗ ngoài cổng kia, hẳn là của chàng trai này.
Đi một chiếc xe hơn cả triệu tệ, lai lịch chàng trai này cũng không tầm thường.
"Hoài Nhu, để em giới thiệu với anh", Trương Lan mở miệng nói:
"Đây là Lâm Hàn, hôm Tiểu Ngọc bị giật túi xách ở Fortune Plaza, là nhờ chàng trai tài giỏi đẹp trai này giúp Tiểu Ngọc lấy lại túi xách đấy, vì thế Tiểu Ngọc mời riêng cháu ấy về ăn bữa cơm để cảm ơn!"
"Thì ra là như vậy!"
Tống Hoài Nhu sáng tỏ, cười rồi nói với Lâm Hàn: "Lâm Hàn, cảm ơn cậu đã trợ giúp nhé!"
"Không có gì đâu ạ!", Lâm Hàn cười nhạt.
"Hoài Nhu à, để em kể anh nghe, điều kiện của Lâm Hàn cũng rất tốt đó", Trương Lan lại nói:
"Xe cậu ta đi chính là Business Star hơn cả triệu tệ thì khỏi phải bàn rồi. Hơn hết, cậu ta là người thành phố Thiên Kinh, cũng có nhà ở đó".
"Thật sao!"
Nghe đến đay, hai mắt Tống Hoài Nhu bừng sáng, thành phố Thiên Kinh chính là thủ đô của Hoa Hạ đấy.
Đồng thời, nơi đó cũng là nơi hội tụ các thế gia, quý tộc hàng đầu Hoa Hạ. Nếu như có thể lôi kéo quan hệ với những nhân vật ở đó, sẽ có rất nhiều lợi ích cho con đường thăng tiến của nhà họ Tống sau này.
"Không biết bố cậu Lâm Hàn tên là gì, nói xem không chừng tôi lại biết đó!", Tống Hoài Nhu