“Không phải là rất thuận lợi sao?”, Dương Cảnh Đào cau mày.
"Con nghe nói rằng thị trường tài chính ở thành phố Đông Hải gần đây không được ổn định", Triệu Tứ Hải cho biết: "Nhiều khách hàng đã ôm tiền chạy trốn. Công ty tài chính Thiên Hải cũng gặp phải trường hợp này và bị lỗ vốn. Người ta đoán chừng rằng họ còn phải nộp đơn xin phá sản".
“Công ty xin phá sản là sao?”, Dương Cảnh Đào hỏi.
“Như vậy có nghĩa là con sắp thất nghiệp”, Dương Lệ cắn môi, vẻ mặt đầy chua xót.
"Thất nghiệp thì có gì mà sợ? Em gái tôi không phải là có tiền tiết kiệm sao!"
Dương Duyệt điêu ngoa nói: "Em có thể mua được con hải sâm bốn mươi ngàn, trong thẻ còn có thể có cả chục triệu tiền gửi! Cho dù thất nghiệp, số tiền tiết kiệm đó cũng đủ để cho nhà em sống lâu dài, đủ thời gian để em tìm một công việc mới".
“Chị à, bây giờ trong thẻ em chỉ có hai mươi ngàn tiền gửi thôi”, Dương Lệ nghiêm túc nói.
"Ha ha, lừa ai vậy hả!"
Dương Duyệt nhếch mép cười, trợn hai mắt trắng dã lên nói: "Nếu là mấy năm trước thì có khi chị còn tin. Chị tin tưởng em gái mình không có tiền bắt xe đi làm nhưng vẫn muốn giúp mình, và đã rất cảm động. Nhưng bây giờ em gái lại đi nói những lời này, chị đây sẽ không bao giờ tin em nữa đâu!"
"Từ mấy năm trước đã nói dối, cho tới bây giờ cũng nói dối!"
"Chị à, em không có nói dối. Tiền mua hải sâm đều là chồng em..."
“Được rồi, không nói nữa!”
Dương Cảnh Đào ngắt lời hai người rồi khẽ thở dài: "Chà, thời buổi bây giờ đàn ông vẫn phải chăm lo cho thu nhập của gia đình phần lớn. Nhưng Tiểu Lệ đã tìm được một người chồng vô dụng, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, thậm chí còn không có việc làm ra hồn".
“Bố, Lâm Hàn đã tìm được một công việc bán hàng rồi”, Dương Lệ nói.
"Bán hàng? Không phải là cái loại công việc bận bịu không có ngày nghỉ, mỗi ngày chỉ cần bấm tay rồi nhận lương cơ bản sao, có khác gì người lang thang đâu?", Dương Cảnh Đào lắc đầu:
"Tiểu Lệ, gia đình nhỏ của con sẽ sụp đổ ngay khi con thất nghiệp! Lâm Hàn rác rưởi này chẳng có ích lợi gì. Tứ Hải, con có mạng lưới quan hệ rộng rãi, có thể tìm được việc làm cho Tiểu Lệ không?"
“Chuyện này... tất cả những người mà con quen biết đều làm trong ngành kỹ thuật. Công việc này không phù hợp với Tiểu Lệ”, Triệu Tứ Hải lắc đầu.
"Đúng rồi Tứ Hải, công trường của anh không thiếu người nấu nướng sao?"
Dương Duyệt nói: "Hay là anh để Tiểu Lệ đến công trường của anh nấu ăn cho những công nhân nhập cư đó, nhận lương ba bốn ngàn một tháng. Dù sao cũng là người nhà, lương vậy không ít rồi".
Khi nghe đến đây, sắc mặt của Dương Lệ bỗng trở nên lạnh lẽo:
"Bố, cho dù con thất nghiệp, con vẫn có thể tìm được việc làm mà không cần đến sự giúp đỡ của anh rể!"
Bọn họ chẳng giúp được gì, rõ ràng là chỉ muốn làm nhục Dương Lệ.
"Này, chuyện này con phải dựa vào anh rể của con đi. Hiện tại tìm việc rất khó", Dương Cảnh Đào khẽ thở dài:
"Rốt cuộc con cũng phải tự trách mình, nếu không kết hôn với cái đồ bỏ đi này thì áp lực cũng không lớn đến như vậy! Nhìn chị cả của con đi, cho dù không có việc làm, thì vẫn có Tứ Hải chống đỡ".
"Lại nhìn Lâm Hàn, chẳng có tí trách nhiệm đàn ông nào!"
“Có bỏ đi thì Lâm Hàn cũng là chồng của con”, Dương Lệ nói.
Dương Cảnh Đào lắc đầu bất lực.
------
Sau khi dùng bữa, mọi người tạm biệt Dương Cảnh Đào rồi đi ra ngoài sân.
"Này, xe của ai đây, sao lại đậu trước cửa nhà chúng ta!"
Dương Duyệt nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên cạnh chiếc xe BMW, so với chiếc xe BMW của chồng cô ta, trông nó có vẻ ổn định và thành đạt hơn.
“Đây là chiếc Mercedes-Benz E350L, đắt hơn chiếc BMW 520 của anh hơn ba trăm ngàn”, Triệu Tứ Hải trong nháy mắt đã nhận ra mẫu xe.
"Vậy thì sao, không phải chỉ là một chiếc Mercedes-Benz thôi sao? Có tiền cũng không thể đậu bậy bạ trước cửa nhà người khác như thế được. Thật là chướng tai gai mắt! Loại người này không có tư chất gì cả!"
Dương Duyệt cong môi nói, giọng điệu ngoa ngoắt.
"Gọi chủ nhân của nó lái xe đi đi, nếu không làm sao chúng ta lái xe ra ngoài!"
Cô ta bước ra trước chiếc xe nhìn ngắm, mà trong lòng chua xót lại trào dâng.
“Xem ra vẫn là xe mới, tạm thời chưa có biển số”, Dương Duyệt nhìn một hồi.
“Không để lại số thì thôi bỏ đi”, Triệu Tứ Hải nói: “Người có thể lái loại xe này chắc chắn không phải bình thường. Gọi người đến tùy ý di