Mấy đêm nay ở nhà Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào vẫn mãi không quên được trâu vàng và rồng vàng năm móng đó.
Những bảo vật đó nếu để ở nhà mình, bà con họ hàng đến thấy thì có thể diện biết bao, phô trương biết bao.
Vậy nên ông ta vẫn luôn muốn có được chúng.
“Lâm Hàn, trâu vàng và rồng vàng năm móng thể hiện lòng hiếu thuận của cậu đối với tôi, cậu biết không hả? Sau khi quỳ xuống xin lỗi, cậu đưa hai bảo vật đó cho tôi, quay video lại thành chương trình đưa cho khán giả xem, lúc đó tự khắc sẽ khôi phục được hình tượng cho cậu”.
Dương Cảnh Đào nói với vẻ rất nghiêm trang.
Ông ta tin Lâm Hàn sẽ không từ chối.
Nếu anh từ chối, nghĩa là tương đương với việc sẽ phải chịu tiếng xấu của hàng chục triệu khán giả xem “Tôi là triệu phú”.
Lời nói rất đáng sợ, Lâm Hàn có đủ khả năng chịu đựng những lời mắng chửi đó không?
Sau này sẽ ngày càng có nhiều khán giả xem ‘Tôi là triệu phú’, chưa biết chừng Lâm Hàn đi trên đường cũng bị người khác nhận ra, và rồi anh sẽ bị khinh miệt và chế giễu.
Chỉ cần là người thì đều không thể chịu đựng được.
“Lâm Hàn, nghĩ kỹ chưa?”, Dương Cảnh Đào lại nói:
“Chỉ có cách này, cậu mới có thể lấy lại hình tượng trong lòng hàng triệu khán giả, cũng cứu được thể diện của nhà họ Dương”.
“Bố, chỉ quỳ xuống trước bố thôi vẫn chưa đủ”.
Dương Duyệt lập tức lên tiếng:
“Thằng vô dụng này thời gian trước ở bệnh viện, khi bố đang nằm trên giường bệnh, cậu ta còn đánh con, nhất định phải bảo cậu ta cũng quỳ xuống xin lỗi con!”
Nói xong, Dương Duyệt nhìn sang Lâm Hàn:
“Lâm Hàn, dù thế nào tôi cũng là chị cậu, sao cậu có thể ra tay đánh tôi chứ? Lát nữa cậu quỳ xuống xin lỗi bố xong cũng phải quỳ xuống xin lỗi tôi, nghe thấy chưa?”
“Nếu không thanh danh của cậu nhất định sẽ xấu đi! Đi trên đường cũng bị người ta mắng chửi, chưa biết chừng còn bị người ta làm thịt! Tôi không tin đồ vô dụng nhà cậu không ra ngoài, ngày ngày ở nhà ăn no chờ chết!”
Vẻ mặt Dương Duyệt cực kỳ đắc ý.
“Nói đến đây thôi, Lâm Hàn, đừng ngây ra đó nữa, mau quỳ xuống xin lỗi đi, bắt đầu từ bố chúng ta”.
Triệu Tứ Hải lấy điện thoại ra, bật camera lên, chuẩn bị quay lại cảnh Lâm Hàn quỳ xuống xin lỗi.
Anh ta sắp trở thành ngôi sao ở tít trên cao với hàng triệu người hâm mộ.
Vậy nên Triệu Tứ Hải rất khinh thường, khinh bỉ loại người vô dụng như Lâm Hàn, vì thế cho tới giờ anh ta chỉ nói một câu này.
Nói chuyện với Lâm Hàn sẽ mất đi giá trị của bản thân.
“Cút!”
Lâm Hàn lạnh lùng thốt ra đúng một chữ.
“Cút?”
Ba người Dương Cảnh Đào đều sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm.
“Lâm Hàn, cậu bảo chúng tôi cút đi?”
Dương Cảnh Đào trợn tròn mắt, không thể tin được:
“Tôi là bố vợ cậu mà cậu dám bảo tôi cút đi? Nếu tôi sống ở nhà cậu như trước kia, cậu bảo tôi cút thì tôi còn có thể nhịn. Nhưng bây giờ tôi sống ở nhà Tứ Hải, sao cậu dám nói tôi cút đi?”
“Căn biệt thự này là của tôi, tôi muốn nói ông cút thì tôi nói, không được à?”, Lâm Hàn liếc mắt nhìn Dương Cảnh Đào.
“Cậu, cậu, cậu…”
Dương Cảnh Đào tức xì khói, chỉ tay vào Lâm Hàn, toàn thân run lên:
“Lâm Hàn, cậu bảo tôi cút, lẽ nào cậu không muốn lấy lại danh tiếng nữa? Cậu muốn bị hàng ngàn người mắng chửi à?”
“Cậu không cần thể diện nhưng nhà họ Dương tôi vẫn cần! Những cư dân mạng đó mắng cậu thì thôi đi, nếu liên luỵ nhà họ Dương chúng tôi cũng bị mắng cùng, cậu bảo mặt mũi của Dương Cảnh Đào này phải giấu đi đâu?”
“Tôi quan tâm gì ông giấu mặt đi đâu!”, Lâm Hàn lườm ông ta.
“Lâm Hàn, dư luận đáng sợ thế nào cậu còn chưa rõ sao?”
Dương Duyệt lên tiếng: “Quỳ xuống trước bố, trước tôi và Tứ Hải sau đó xin lỗi, đó là cơ hội duy nhất để cứu vãn hình tượng của cậu, cậu không biết trân trọng nó à?”
“Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho nhà họ Dương, cho Tiểu Lệ chứ? Nếu cậu và Tiểu Lệ ra đường, có người nhận ra cậu rồi mắng chửi, chỉ trỏ cậu, Lâm Hàn cậu có thể không để tâm, nhưng cậu có thể hiểu được cảm nhận của Tiểu Lệ không?”
Dương Duyệt cho rằng sở dĩ Lâm Hàn bảo họ cút là vì anh cảm thấy không cần để tâm tới thể diện của mình.
Vì vậy Dương Duyệt phải nói lý với anh thì anh mới có thể đồng ý chuyện này.
“Cho nên Lâm Hàn à, quỳ xuống xin lỗi để