Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn **********
Chương 296: Đề nghị của Trần Nam "Ồ?", ánh mắt Trần Nam nhìn về phía Lâm Hàn, tò mò hỏi: "Lợi hại lắm hả?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vừa nãy tôi thấy cả ba gã vạm vỡ cũng không phải đối thủ của anh ấy, hình như mấy gã đó còn là vệ sĩ mà đều bị anh ấy đập cho nằm một đống".
Hai mắt Hà Lộ sáng lên: "Anh nói xem anh ấy có lợi hại không? Tôi cảm thấy có thể nhờ anh ấy giúp chúng ta một tay, chúng ta không phải sợ Vương Hổ nữa".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Haiz, Tiểu Lộ à, cô vừa ra đời, còn non nớt quá, rất nhiều chuyện cô không biết được đâu", Trần Nam thở dài nói:
"Dù nhóc con này có bản lĩnh đến mấy cũng vô ích thôi. Bởi vì toàn bộ khu Vùng Xám gần như đã được thống nhất".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vả lại, tôi vừa nhận được tin, ba ngày nữa Ngô Xuyên sẽ tiếp nhận vị trí của Trần Vô Cực. Vì thế trong ba ngày này, đương nhiên Ngô Xuyên hoặc là sẽ thu nhận hoặc là càn quét hết sạch tàn dư của băng Lý Vọng Sơn, Hoàng Báo".
"Những con cá lọt lưới như chúng ta, ắt hẳn Ngô Xuyên sẽ không bỏ qua, bây giờ chính là thời điểm để xử lý".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chỉ có như vậy, Ngô Xuyên mới danh chính ngôn thuận mà ngồi lên vị trí cao nhất của Vùng Xám - thành phố Đông Hải được".
"Hả? Anh Nam, vậy có nghĩa là..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt Hà Lộ tái đi.
"Có nghĩa là bây giờ chúng ta có hai con đường để lựa chọn, một là đầu quần cho Ngô Xuyên, hai là bị Ngô Xuyên làm thịt. Đến lúc đó, quán bar Dạ Sắc này của chúng ta cũng phải đóng cửa thôi", Trần Nam thở dài nói tiếp:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tuy Lý Vọng Sơn làm rất nhiều chuyện xấu, như quán bar này là của hắn ta cho tôi, tôi cũng rất cảm kích hắn ta. Nếu như đầu quần cho Ngô Xuyên, thì ắt phải sang tay lại quán bar này rồi! Làm như thế trong lòng tôi lại cảm thấy hổ thẹn với Lý Vọng Sơn".
"Còn về cậu trai cô vừa nói", Trần Nam dời ánh mắt nhìn sang Lâm Hàn, lắc đầu nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Dù cậu ấy thật sự có bản lĩnh thì đã sao chứ? Cậu ấy có thể giúp chúng ta ngăn cản một thời chứ sao có thể ngăn cản cả đời được? Hơn nữa, người ta còn chưa đồng ý sẽ giúp mà".
"Anh Nam, hay là chúng ta đầu quân cho Ngô Xuyên đi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hà Lộ cắn môi nói: "Tôi nghe nói, tuy cách làm việc của Ngô Xuyên kia có phần ác liệt, nhưng lại nương tình hơn anh Sơn. Như hồi lúc thu phục thế lực của anh Sơn, anh ta cũng đã cho thời gian để cân nhắc và hòa hoãn, vả lại cũng đã nhượng lại khá nhiều quyền lợi trong đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải công nhận địa vị của Ngô Xuyên".
"Tôi vừa nói rồi đấy, quán bar này của Lý Vọng Sơn cho tôi. Nếu đầu quân cho Ngô Xuyên, Trần Nam tôi lại cảm thấy thẹn với lòng mình", Trần Nam than nhẹ:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nói gì thì nói, dù sao cũng phải giữ gìn nó, bằng không tôi cảm giác rất có lỗi với Lý Vọng Sơn".
Nói xong, Trần Nam cầm một chai rượu whisky Black Label và hai cái ly bước đến chỗ của Lâm Hàn, Hà Lộ nhanh chóng đuổi theo sau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Người anh em, đến uống rượu à?"
Trần Nam đi tới phía đối diện Lâm Hàn ngồi xuống, cười ha hả nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lâm Hàn, đây chính là anh Nam, anh ấy là người có tiếng và đứng đầu khu đường Hồng Kỳ của chúng tôi, còn không nhanh chào anh Nam đi!", Hà Lộ mở miệng.
Lâm Hàn nhìn Trần Nam nhưng cũng không nói câu nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tiểu Lộ, cậu trai này cũng không phải người thuộc Vùng Xám, không cần phải thế đâu. Vả lại, nói không chừng, chỉ lát nữa thôi tiếng tăm anh Nam - đường Hồng Kỳ tan biến thì sao!"
Trần Nam bật cười xua tay, đẩy ly rượu đến trước mặt Lâm Hàn rồi rót cho anh một ly, lại nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi vừa nghe Tiểu Lộ kể, bản lĩnh của chú em Lâm Hàn không tệ, một mình đánh thắng cả ba người vệ sĩ. Để có bản lĩnh lợi hại như này, chắc chú em Lâm Hàn có học võ à?"
"Cũng không tính là học võ, chỉ là có một khoảng thời gian tôi luyện thôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn hờ hững đáp, cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, vị cay nồng như lửa của rượu xông thẳng vào cuống họng đốt đến dạ dày, sau đó cả người dần ấm lên.
Điều này đã giúp Lâm Hàn giải tỏa phần nào những mệt mỏi tích tụ trong khoảng thời gian gần đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Xem ra, đến quán bar uống chút rượu là một quyết định rất sáng suốt.
Ánh nhìn của Trần Nam vẫn đặt ở Lâm Hàn, cười nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chú em này, Trần Nam tôi đây là một người thẳng thắn nên tôi cũng nói toạc ra luôn. Tiểu Lộ kể với tôi bản lĩnh cậu không tệ, có thể giúp chúng tôi một tay không? Đương nhiên cũng sẽ có thù lao".
Nói xong, anh ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền đặt ở trước mặt Lâm Hàn:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đây là 20 ngàn tệ, xem như là tiền cọc".
Lâm Hàn còn chẳng thèm nhìn đến 20 ngàn tệ kia, anh nhấp môi thêm một ngụm, bình thản hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường,
dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Giúp chuyện gì?"
Nhìn thấy thái độ của Lâm Hàn, cặp mày Hà Lộ hơi cau lại, cô ta bĩu môi hơi bất mãn, người này hình như kiêu ngạo quá.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi đang đợi một kẻ thù đến tìm, nhưng dưới trướng tôi lại không có nhiều người", Trần Nam nói:
"Vì bản lĩnh chú em không tệ, tôi mong cậu có thể giúp tôi ngăn cản kẻ thù này. Nếu như thành công, sau khi xong chuyện tôi sẽ đưa thêm cho cậu 20 ngàn tệ nữa".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Giúp anh ngăn cản kẻ thù mà chỉ có 40 ngàn tệ thôi à?"
Lâm Hàn liếc mắt: "Anh là người trong giới xã hội đen, thì ắt hẳn kẻ thù của anh cũng là người trong giới. Mấy người này lại ra tay ác liệt, nếu tôi bị đánh gãy tay gãy chân thì làm sao bây giờ? 40 ngàn tệ này còn chưa đủ tiền thuốc thang nữa là, anh đang bố thí cho ăn mày sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lâm Hàn, 40 ngàn cũng không phải con số nhỏ! Nó đã bằng tiền lương cả năm tôi làm phụ vụ ở quán bar rồi đấy!", Hà Lộ có hơi bất lực, không ngờ Lâm Hàn lại là người lòng tham không đáy.
"Đúng là 40 ngàn tệ có hơi ít", Trần Nam gượng cười:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhưng dạo gần đây, vì kẻ thù này mà quán bar của tôi làm ăn sa sút, gần như sắp sập tiệm rồi, trong tay tôi cũng không có bao nhiêu nữa. Không thì như này, nếu cậu giúp tôi ngăn được kẻ thù, tôi sẽ tặng chiếc chiếc Audi A6 của tôi cho cậu luôn".
Vừa nói, Trần Nam lấy ra chùm chìa khóa xe rồi đặt nó lên bàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lâm Hàn, là Audi A6 đó nha, chắc chắn là đáng giá hơn chiếc xe van của anh nhiều rồi", Hà Lộ cười khanh khách nói, cứ như đang dụ dỗ Lâm Hàn vậy.
Lâm Hàn cũng cạn lời, tính cách của Hà Lộ này đúng là thẳng như ruột ngựa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hành động can đảm giúp người của cô ta khiến Lâm Hàn có chút thiện cảm, nhưng ăn nói thì lại chẳng thèm suy xét, cứ nghĩ gì thì nói đó thôi.
Nhưng Lâm Hàn nhận ra rằng, Hà Lộ không hề có ý gì là xem thường anh cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chú em Lâm Hàn nghĩ sao?", Trần Nam hỏi lại.
Bốp!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bỗng nhiên, cửa quán bar bị đẩy ra, một đám hơn 20 người nối đuôi đi vào, vây kín cả quán bar.
Trong tay những người này đều là gậy sắt, ống thép, gậy bóng chày, mặt mày dữ dằn lạnh tanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dẫn đầu là một người đàn ông đeo dây chuyền vàng bản to.
Người đàn ông này mặt mày dữ tợn, mà điều làm người ta chú ý nhất chính là đôi giày da được lau sáng bóng trên chân của hắn, dường như có thể làm gương soi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vương Hổ!"
Vừa thấy người đàn ông này, Trần Nam nheo mắt lại, trong lòng có hơi thấp thỏm không yên, không ngờ bọn họ là đến nhanh như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Trần Nam, hôm nay là hạn chót của mày rồi! Anh Xuyên đã ra lệnh, trong hôm nay đám thế lực còn sót lại của Lý Vọng Sơn hoặc là quy thuận, hoặc là bế tắc!"
Vương Hổ đập bàn quát, nhìn về phía Trần Nam với ánh mắt rét lạnh:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Lần này bọn tao tới đây, mày chỉ có hai lựa chọn, một là quy thuận anh Xuyên của bọn tao. Hai là quán bar này phải dẹp tiệm, Trần Nam mày cũng biến mất khỏi còn đường Hồng Kỳ này luôn!"
Dứt lời, hắn nhìn sang bên cạnh Trần Nam, ở đó đang có một chàng trai đang ngồi nhìn hắn mỉm cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cậu Lâm!"
Con ngươi Vương Hổ bỗng dưng co rút lại!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88