Chàng Rể Vô Song

Chương 301


trước sau

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 301: Vận may của Lâm Hàn Một ly rượu đặt trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Trần Nam rót cho anh một ly whisky.

Hà Lộ tùy tiện ngồi bên cạnh Lâm Hàn, cánh tay quàng qua cổ của anh, cười nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Lâm Hàn, anh có biết không? Anh mang tới vận may cho quán bar chúng tôi không chỉ dừng lại ở chuyện hôm qua thôi đâu!”

Ở khoảng cách này Lâm Hàn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể Hà Lộ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Anh nhìn sang, Hà Lộ ăn mặc mát mẻ, khuôn ngực nhỏ hơi phập phồng.

“Còn có việc gì sao?”, ánh mắt Lâm Hàn vẫn không thay đổi, tò mò hỏi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Việc đầu tiên, tối qua Vương Hổ nhắn tin tới thông báo 5 quán bar trên ba con đường xung quanh đường Hồng Kỳ đều đã thuộc quyền quản lý của anh Nam rồi!”

Hà Lộ cười tươi nói: “Những quán bar này đều là của Lý Vọng Sơn trước kia để lại, địa vị của anh Nam chúng ta có thể nói đã tăng lên rất nhiều!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lâm Hàn nhìn Trần Nam một cái, chẳng trách vẻ mặt ông ta tươi tỉnh, hoá ra là vì chuyện này.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, ông ta vốn dĩ là đàn em của Lý Vọng Sơn, sau khi quy thuận Ngô Xuyên, về sau căn bản sẽ không được coi trọng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nhưng hiện nay, địa vị của ông ta không ngừng tăng cao, đương nhiên là rất vui mừng.

“Anh Trần Nam, chúc mừng anh”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lâm Hàn cười nói, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

“Cảm ơn, việc này cũng may nhờ có Lâm Hàn cậu đấy”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Trần Nam uống một ngụm rượu, cũng cười cười: “Nếu không phải hôm qua Lâm Hàn cậu đột nhiên đưa ra ý kiến thì cũng không được thế này! Lâm Hàn, cậu thật sự là ngôi sao may mắn của quán bar chúng tôi!”

Lâm Hàn mỉm cười, không nói gì thêm.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Địa vị của Trần Nam không ngừng tăng cao, 80% là bên Vương Hổ đã đoán ra được mối quan hệ giữa Lâm Hàn và Trần Nam, vì vậy mới làm ra việc này.

“Lâm Hàn, bây giờ vị thế của anh Nam đã nâng cao rồi, anh không thể gọi họ tên của anh ấy nữa!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hà Lộ bên cạnh bĩu môi, hơi bất mãn: “Phải gọi anh Nam giống tôi! Biết chưa? Anh kêu cả tên lẫn họ của anh Nam thì thật không phải phép! Nếu như anh là người trong giới, gọi như vậy, chắc chắn sẽ bị ăn đấm!”

“Tiểu Lộ, chú em Lâm Hàn không phải là người cùng thế giới với chúng ta, không cần phải ép buộc cậu ấy!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Trần Nam phất phất tay, cười nói: “Hơn nữa, tôi thấy chú em Lâm Hàn này rất được, tôi lớn tuổi hơn cậu ấy, cậu ấy gọi tôi một tiếng anh Trần Nam, tôi cảm thấy rất tốt rồi”.

Nghe những lời này, Hà Lộ mới không ép buộc nữa, nhưng vẫn nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Lâm Hàn, thằng nhóc nhà anh tuy rằng thân thủ lợi hại nhưng EQ quả thật quá thấp, không biết ăn nói gì cả, haiz! Người như anh nếu thả vào vùng xám, đoán chừng chưa được mấy ngày thì đã chết ở đầu đường xó chợ nào rồi”.

“Chết đầu đường xó chợ?”, Lâm Hàn khinh thường, không để tâm: “Vùng xám ở thành phố Đông Hải, người có thể khiến tôi chết đầu đường xó chợ, căn bản không có”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Nổ quá cha nội!”

Hà Lộ đương nhiên không tin: “Chưa nói tới cái khác, chỉ cần một câu nói của Ngô Xuyên cũng đủ làm anh mất xác ở xó xỉnh rồi. Còn có Trần Vô Cực và đàn em hung hãn Giang Sấm của ông ta nữa... Tóm lại người có thể khiến anh chết bờ chết bụi còn rất nhiều”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Nhiều lời! Lâm Hàn cậu ấy còn trẻ, nói vài lời kiêu ngạo cũng không sao, cô cần gì phải bắt bẻ không tha vậy!”, Trần Nam bỗng nhiên nhíu mày.

“Cậu ấy không phải người của vùng xám, không hiểu được nguyên tắc này, nhưng cũng không cần cô ở đây nhiều chuyện”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hà Lộ tặc lưỡi: “Anh Nam, tôi cũng chỉ có lòng tốt thôi! Chỉ muốn nhắc nhở Lâm Hàn EQ cao một chút, biết ăn nói chút đỉnh, hơn nữa phải biết trời cao đất dày, không được nói mấy lời ba hoa khoác lác, tôi thật sự có ý tốt mà! Lâm Hàn, những lời tôi vừa nói không làm anh tức giận đấy chứ!”

Nói xong, Hà Lộ mở to mắt nhìn Lâm Hàn, cô ta vẫn sợ Lâm Hàn vì mấy lời của cô ta mà tức giận.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Không sao”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh, vốn dĩ không để bụng chuyện này.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Bình tĩnh như vậy, 80% là đang tức giận, chỉ là không muốn bộc lộ ra bên ngoài”, nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hàn, Hà Lộ ầm thầm ảo não:

“Đều trách mình, lúc nãy hơi nặng lời quá”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Sau đó, cô ta lại chuyển chủ đề: “Lâm Hàn, anh biết không, anh còn đem tới cho chúng tôi một chuyện tốt khác đó!”

“Chuyện gì?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lâm Hàn hỏi.

“Anh Nam, lấy ra cho Lâm Hàn xem đi, nhất định khiến anh ấy kinh ngạc đến phát ngốc!”, Hà Lộ cười hi hi nói.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Trần Nam trừng Hà Lộ: “Người anh em Lâm Hàn không biết ăn nói, tôi thấy cô mới không biết ăn nói ấy, cái gì mà làm anh ấy kinh ngạc đến phát ngốc, không tôn trọng người khác chút nào”.

Vừa nói, Trần Nam vừa lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp, đặt lên bàn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận

lấy, khoác lên người!


Tấm thiệp màu xanh đen to bằng bàn tay, bên trên in hình gác xép, góc dưới cùng bên phải có 4 chữ “Ngô Xuyên kính mời”.

“Đây là?”, Lâm Hàn nhìn tấm thiệp.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Đây là thiệp mời Ngô Xuyên sai người đem tới mời tôi đến Trần Công Quán tham gia lễ kế nhiệm của anh ta”, Trần Nam cười nói.

“Nghe nói trong các thế lực tàn dư của Lý Vọng Sơn chỉ mình tôi nhận được thiệp mời, đây có thể coi là cực kì may mắn!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Việc này quả nhiên là rất may mắn, tôi cảm thấy vận may này đều là do Lâm Hàn anh đem tới!”, Hà Lộ cười nói.

“Quả thật là do tôi đem tới”, Lâm Hàn cũng mỉm cười, xem ra chuyện anh và Trần Nam quen biết nhau đã truyền tới tai Ngô Xuyên rồi, cho nên Ngô Xuyên mới cho người gửi thiệp tới.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Lễ kế nhiệm ngày mai sẽ bắt đầu. Lâm Hàn, trong thiệp mời đặc biệt ghi có thể mang 2 người tới tham dự lễ”, Trần Nam lại cười nói.

“Nếu chọn thì người đầu tiên tôi mang đi là Tiểu Lộ, người còn lại, tôi muốn cậu đi cùng, thế nào?”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Suy cho cùng không có vận may của cậu mang lại cho tôi nhiều thu hoạch như vậy”.

Giây phút này, Trần Nam tin rằng nhờ vào vận may của Lâm Hàn, ông ta mới có được ngày hôm nay.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Lâm Hàn, chúng ta cùng nhau tham gia đi!”

Hà Lộ lay bả vai Lâm Hàn, cười hi hi nói:

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Lễ kế nhiệm lần này, người có mặt đều là ông trùm vùng xám, đặc biệt là Trần Vô Cực, tôi muốn gặp ông ta từ lâu rồi, câu chuyện của Trần Vô Cực tôi cũng đã nghe qua không ít, thậm chí tôi còn có chút sùng bái ông ta”.

“Lâm Hàn, lần này anh tham gia lễ kế nhiệm cũng có thể mở mang tầm mắt, xem thử các mặt của xã hội. Tuy anh không phải là người thuộc giới xã hội đen, nhưng gặp những người này cũng có lợi cho anh”.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lâm Hàn sờ sờ cằm, nói:

“Vậy tới lúc đó tôi cũng đi vậy!”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Được!”

Trần Nam gật đầu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Sau đó, Lâm Hàn ở lại quán bar uống rượu một lúc, đến tối mới trở về nhà.

8 giờ tối, Lâm Hàn về tới núi Vân Mộng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Hửm?”

Sau khi vào nhà Lâm Hàn phát hiện trong nhà có thêm một người là Dương Cảnh Đào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Ông ta ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, đang uống trà.

Dương Lệ ngồi bên cạnh, đang xử lý công việc trên máy tính.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Sao ông lại đến đây?”

Lâm Hàn liếc Dương Cảnh Đào, lạnh nhạt mở miệng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nhìn thấy Lâm Hàn, sắc mặt Dương Cảnh Đào hơi thay đổi, hai chân vắt chéo lập tức bỏ xuống, cả người thoáng chốc mất tự nhiên.

Sau đó, ánh mắt Dương Cảnh Đào hướng về phía Dương Lệ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Ông xã, biệt thự tại núi Vân Mộng của Triệu Tứ Hải đã bán rồi, bố không có chỗ nào để ở nên lại chuyển về đây sống”, Dương Lệ đóng máy tính, mở miệng nói.

 

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện