Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Chương 315: Giết Hoàng Liệt, diệt nhà họ Hoàng! "Nhà họ Hồng ở Hoa Đông?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải mặt đầy hoang mang nhìn nhau.
"Nhà họ Hồng ở Hoa Đông nào? Chưa nghe đến bao giờ!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Tứ Hải cười nhạo.
"Có biến nhanh không, biệt thự này là nhà tôi, không biến tôi gọi bảo vệ đến à!", Dương Cảnh Đào mất kiên nhẫn khoát tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hai vị chưa từng nghe đến nhà họ Hồng ở Hoa Đông cũng không sao, tôi biết hai vị là người nhà của Lâm Hàn thì được rồi. Nếu có mấy người, Lâm Hàn ắt hẳn sẽ ngoan ngoãn tuân theo!", dứt lời, Hồng Nhai phất tay:
"Dẫn đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vâng!"
Hai gã vạm vỡ phía sau nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Các người làm gì vậy!"
"Buông tôi ra!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc mặt hai người tái mét.
...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải.
Lâm Hàn và Dương Lệ trò chuyện khoảng tầm nửa tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy tình trạng vết thương của Lâm Hàn đã tạm ổn, Dương Lệ mới hoàn toàn yên lòng.
"Bà xã, anh muốn bàn chuyện với Ngô Xuyên, em ra ngoài chút nhé", Lâm Hàn mỉm cười nói với Dương Lệ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Dạ!"
Dương Lệ gật đầu, cô biết Lâm Hàn nhất định là có chuyện cần làm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ông xã, vậy em ra ngoài đợi anh", Dương Lệ đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Dương Lệ ra ngoài, Ngô Xuyên đóng cửa phòng lại rồi bước đến trước mặt Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ầm!
Anh ta quỳ xuống trước Lâm Hàn, khóe mi chảy ra hai hàng nước mắt:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Hàn, tại tôi không tốt, không gìn giữ chặt chẽ an ninh của Trần Công Quán, làm anh bị thương, suýt nữa đã... Nếu anh xảy ra chuyện gì, tôi khó mà thoái thác!"
"Được rồi, đứng lên đi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn thu hồi nét cười, mặt không cảm xúc nói.
"Vâng!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngô Xuyên lau nước mắt, đứng dậy:
"Anh Hàn, tối qua, thời điểm bác sĩ thông báo anh khó qua khỏi, tôi cũng sững sờ, lòng như tro tàn. Cuộc giải phẫu của anh ngay cả bác sĩ cũng không nắm chắc, dù sao đã mất máu quá nhiều, hơn nữa còn bị đạn bắn xuyên vào nội tạng".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bác sĩ nói viên đạn kia chỉ cách dạ dày anh 2mm. Nguyên nhân cứu sống được anh không chỉ vì phẫu thuật thành công mà còn nhờ vào 2mm này nữa. Lại thêm tố chất cơ thể của anh Hàn anh cũng khỏe mạnh".
"Viên đạn kia chỉ tạo thành một cái lỗ, những bộ phận khác trong cơ thể anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu, nếu không nhờ được huấn luyện từ nhỏ, rèn luyện được một thể chất mạnh mẽ, và cả viên đạn không bắn trúng lục phủ ngũ tạng. Có thể lần này đã bước đến cổng âm phủ rồi.
"Đã điều tra được ai ám sát tôi chưa?", Lâm Hàn hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Theo lời thuộc hạ được phái đi và thẩm vấn được từ Giang Sấm, đã điều tra được danh tính của gã mặc áo khoác kia".
Ngô Xuyên lập tức nói: "Người đó họ Hoàng, tên Hoàng Liệt. Gã ta là người của nhà họ Hoàng, thuộc vùng xám Hoa Đông".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhà họ Hoàng? Là thế lực của ông trùm vùng xám Hoàng Kim Vinh ở Đông Hải vào thế kỷ trước sao?", ánh mắt Lâm Hàn lóe lên.
"Đúng thế!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngô Xuyên gật đầu:
"Vào thế kỷ trước, sau khi Hoa Hạ độc lập, thế lực của Hoàng Kim Vinh ở thành phố Đông Hải hoàn toàn suy tàn, bọn họ chuyển đến khu Giang Tô - Hoa Đông, Hoàng Liệt kia có cùng huyết thống với Hoàng Kim Vinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Phạm vi thế lực của nhà họ Hoàng chủ yếu tập trung ở khu vực tỉnh Giang Tô - Kim Lăng, Đan Đồ, Dương Châu, đồng thời địa vị ở khắp vùng xám Hoa Đông cũng rất cao".
"Thế lực hiện tại của chúng ta ở Đông Hải vẫn kém xa nhà họ Hoàng".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngô Xuyên hít một hơi sâu, nói tiếp:
"Lần này, Hoàng Liệt tham dự lễ kế nhiệm là do anh Cực mời đến. Dù sao gã ta cũng đại diện cho nhà họ Hoàng, đích thân đến dự lễ kế nhiệm của tôi nhằm để gây được tiếng vang ở khắp vùng xám Hoa Đông".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhưng tôi không ngờ, Hoàng Liệt lại dám ám sát anh Hàn".
"Sau chuyện này, tôi đã điều tra được, Hoàng Báo vốn dĩ có quan hệ máu mủ với nhà họ Hoàng ở Kim Lăng. Mà Hoàng Báo lại vì anh Hàn anh mà bị xử tử hình, thế nên có thể xác định được mục đích của lần ám sát này là do nhà họ Hoàng muốn trả thù anh".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu, Ngô Xuyên nói có lý, dù trong đấy có mấy phần là suy đoán nhưng ắt hẳn cũng không quá khác biệt.
Nhưng mặc kệ sự thật có ra sao, Hoàng Liệt đúng là người của nhà họ Hoàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần hành động này của gã ta chính là đại diện cho nhà họ Hoàng.
Nhà họ Hoàng muốn đẩy Lâm Hàn vào chỗ chết, đương nhiên Lâm Hàn phải trả đủ!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Còn những tên bịt mặt vải đen kia là người của ai?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Những tên đó đều là sát thủ của nhà họ Hoàng, do Hoàng Liệt dẫn tới từ Kim Lăng", Ngô Xuyên đáp:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Vốn những tên này là Hoàng Liệt cho Giang Sấm mượn để tạo phản, nhưng chẳng ai ngờ được Giang Sấm lại bị anh Hàn anh chế ngự, vì vậy âm mưu của Giang Sấm hoàn toàn phá sản".
"Trước khi những sát thủ kia của nhà họ Hoàng tiến vào Trần Công Quán, Giang Sấm đã mang sơ đồ và địa điểm bố trí các thành viên Tôn Hàn Các trong Trần Công Quán cho Hoàng Liệt. Vì thế những sát thủ kia mới dễ
dàng xông vào Trần Công Quán như vậy".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cũng vì lẽ đó, lúc Hoàng Liệt ám sát anh xong thì đã bỏ trốn một cách suôn sẻ".
"Sau khi Hoàng Liệt rời khỏi Trần Công Quán, tôi cũng đã cử người đuổi theo, nhưng vẫn không kịp, có lẽ Hoàng Liệt đã đi khỏi thành phố Đông Hải rồi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Ngô Xuyên tràn đầy bất lực:
"Một khi Hoàng Liệt rời khỏi Đông Hải, không còn nằm trong địa bản của chúng ta nữa thì càng khó để bắt được gã ta".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn sờ càm, xem ra đúng là Hoàng Liệt kia có chuẩn bị rồi mới đến!
Hơn nữa, người này tâm tư kín đáo, tính cách quyết đoán, khoảng khắc gã ta bắn lén Lâm Hàn, ngay cả anh cũng không tài nào ngờ đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu không vì vị trí nhắm lệch 2mm, Lâm Hàn chắc chắn đã bỏ mình.
"Anh Hàn, bước kế tiếp chúng ta làm gì?", Ngô Xuyên hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đến Kim Lăng".
Lâm Hàn nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đi Kim Lăng á!"
Ngô Xuyên nheo mắt: "Anh Hàn, anh muốn..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Giết Hoàng Liệt, diệt nhà họ Hoàng!"
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng điệu chứa đầy mùi chết chóc, nhiệt độ cả phòng bệnh như đang giảm xuống rõ rệt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Hàn, tôi sẽ đi cùng anh!"
Cả người Ngô Xuyên run lên, lập tức nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đất Kim Lăng là trụ sở chính của nhà họ Hoàng, ngay cả thế lực thành phố Đông Hải của tôi cũng khó với tới, anh đi một mình rất nguy hiểm".
"Anh không cần theo đâu, bây giờ toàn bộ vùng xám thành phố Đông Hải đều xem anh là lãnh đạo, anh còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, vả lại anh cũng vừa kế nhiệm, việc cần làm bây giờ là đứng vững ở Đông Hải đã", Lâm Hàn nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi sẽ chọn thêm vài người, hơn nữa chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, không nên quá vội vã".
"Nhưng tôi lo lắng cho an toàn của anh..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngô Xuyên há miệng.
"Trong lòng tôi hiểu rõ, tôi hơi mệt rồi, ngủ tiếp một giấc đây", bỗng nhiên Lâm Hàn cảm thấy mệt lả người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ, anh vừa phẫu thuật xong, vết thương vẫn chưa lành lặn, cơ thể còn rất yếu.
"Vâng, vậy anh Hàn nghỉ ngơi đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngô Xuyên cung kính lui ra.
Lâm Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết ngủ được bao lâu thì bỗng nhiên bị tiếng reo của điện thoại đánh thức.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Alo", Lâm Hàn nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Lâm Hàn, là tôi, Hồng Nhai đây", đầu dây bên kia truyền đến một nói khàn khàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Có chuyện gì?", Lâm Hàn hỏi.
"Còn nhớ chuyện nhà tôi ngỏ ý muốn mua Californium chứ", Hồng Nhai cười nhạt:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhưng cậu lại thẳng thừng từ chối, không nể nang nhà họ Hồng tôi".
"Thế nên tôi đã đón người nhà cậu đến chỗ tôi ở một đêm".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Để cậu nghe thử nhé".
Đầu dây bên kia tức thì vang lên một giọng nói quen thuộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Mấy người làm gì vậy!"
"Tại sao lại bắt tôi đến nơi này!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nghe, Lâm Hàn cũng nhận ra đó là giọng của Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào.
"Lâm Hàn, giọng nói này cậu thấy quen lắm đúng không? Bọn họ chính là người thân thiết và yêu quý nhất của cậu đấy!", tiếng cười Hồng Nhai càng lớn thêm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88