Chàng Rể Vô Song

Chương 337


trước sau

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 337: Giả làm chú tôi à? Một đá đó, Thẩm Xuân Phong dùng sức rất mạnh nên tim gan phèo phổi Lâm Hàn như thắt lại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng anh vẫn không lùi lại dù chỉ một bước!

"Mạnh mẽ đấy chứ!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thấy dáng vẻ ấy của Lâm Hàn, Thẩm Xuân Phong càng thích thú hơn.

Cậu ta tháo cà vạt ra, xắn ống tay áo lên, trong mắt tràn ngập phấn khích, lớn tiếng nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Từ giờ trở đi, chỉ cần tên Lâm Hàn kia có động tác phản kháng lại thì trực tiếp bắn chết cậu ta!"

"Vâng thưa cậu Thẩm!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ba gã vệ sĩ đeo kính đen đồng thanh hô, họng súng dí sát vào hai bên thái dương và sau gáy anh.

"Được rồi, nhóc con, chưa bàn tới cái khác, trước tiên để tôi trút giận chuyện hôm ở trên thuyền hoa đi đã".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuẩn Phong lắc lắc cổ, siết chặt nắm tay, đấm một phát lên má trái Lâm Hàn.

Bốp!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Một đấm ấy khiến má anh đau đớn nhức nhối.

Nửa khuôn mặt Lâm Hàn lập tức sưng phù, nhưng anh vẫn không rên một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Xuân Phong bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuân Phong bị ánh mắt ấy nhìn mà bất giác rùng mình, không ngờ lại có cảm giác sắp tiêu đến nơi.

"Hù ai đó, ông đây là người của nhà họ Thẩm! Sợ cái búa ấy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cậu ta nghĩ bụng, rồi càng phấn khích hơn, lại giơ tay đấm vào mặt Lâm Hàn.

Bốp!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bốp!

Bốp!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Từng tiếng đánh trầm đục lập tức quanh quẩn trong bãi đỗ xe.

Đánh khoảng 2 phút thì cả người Thẩm Xuân Phong đổ mồ hôi nhễ nhại, thở hắt ra, mệt như cún.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cậu ta chỉ là một tên công tử bột, cơ thể đã sớm bị rượu chè gái gú nạo rỗng, cái hành động tốn sức như vậy, căn bản chẳng kéo dài được bao lâu.

"Hộc... Mệt chết ông đây rồi... Có điều đánh sướng thật, nó đã gì đâu... Cái thứ khinh thường nhà họ Thẩm ở Hoa Đông đáng bị đánh như vậy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuân Phong bóp bóp cổ, nhìn Lâm Hàn trước mặt.

Lúc này, hai má anh sưng phù, khóe miệng chảy máu, trên quần áo cũng vương vãi vết máu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng đôi mắt kia vẫn âm trầm lạnh lẽo, càng toát ra nhiều sát khí hơn, tựa như tảng băng ngàn năm.

"Nhóc con, có chí khí, ông đây đánh cậu lâu thế mà không mở miệng xin tha lần nào, còn chẳng rên một tiếng, nể, nể thật!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuân Phong bất ngờ nhìn Lâm Hàn:

"Chỉ là, dù cậu có lỳ đòn cũng vô dụng thôi, ai bảo cậu gặp phải Thẩm Xuân Phong tôi, gặp phải nhà họ Thẩm chứ!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ông đây đánh sướng tay rồi, giờ nói chuyện chính với cậu đây".

Cậu ta nhếch mép cười gằn:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Cho cậu hai lựa chọn, một, quỳ xuống xin lỗi tôi vì hôm ở trên thuyền hoa dám đấu giá rồi khiến tôi mất mặt. Sau khi nói xong, cậu phải hủy hợp đồng với Tần Liên, tặng cô ấy lại cho tôi".

"Hai là cậu có thể không quỳ, nhưng tôi sẽ bảo vệ sĩ bắn bỏ cậu luôn, sau đó đi tìm Tần Liên rồi ký hợp đồng với cô ấy".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Cho cậu mười giây, hy vọng cậu nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình".

Thẩm Xuân Phong đếm:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"10".

"9".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"8".

...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cậu ta mỉm cười đầy tự tin, theo Thẩm Xuân Phong, chỉ cần là người có não thì sẽ chọn cái thứ nhất quỳ xuống xin lỗi thôi.

Không thì, kết quả chỉ có chết!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Có điều gì còn quan trọng hơn mạng sống sao?

"3".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


...

Mười giây sắp hết, Thẩm Xuân Phong bỗng nhíu mày, bởi vì Lâm Hàn vẫn chưa đưa ra lựa chọn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"2, 1, Lâm Hàn, cậu nói ra lựa chọn của mình đi, quỳ xuống xin lỗi hay là chết".

Mặt mày Thẩm Xuân Phong đen lại, Lâm Hàn không có quỳ xuống xin lỗi trong mười giây khiến cậu ta rất bực bội.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Tôi cũng cho cậu hai sự lựa chọn, quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó cút về nhà họ Thẩm".

Lâm Hàn lạnh giọng mở miệng:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Hoặc là tự đánh gãy hai chân thì chuyện hôm nay tôi coi như bỏ qua".

Lúc nói câu này, cơ bắp cả người Lâm Hàn gồng lên, nhìn chòng chọc vào Thẩm Xuân Phong như một con báo chuẩn bị săn mồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Anh đang tìm cơ hội để khống chế cậu ta trước khi ba gã vệ sĩ kịp phản ứng lại.

Có vậy mới xoay chuyển được tình hình trước mắt, mà anh chỉ nắm chắc 50% thôi, hơn nữa còn sẽ bị thương.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Cậu cho tôi sự lựa chọn á? Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu trúng gió giật kinh phong rồi à, giờ cậu bị họng súng chĩa vào thì có tư cách gì bắt tôi chọn?"

Thẩm Xuân Phong sửng sốt, rồi chợt phá lên cười ha ha.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ha ha ha, tên nhóc là thằng ngu à!"

"Cũng không nhìn lại xem giờ mình bị mấy khẩu súng chĩa vào!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Trước khi chết còn làm màu nữa chứ!"

Ba gã vệ sĩ nghe vậy đều bật cười ha ha, sự chú ý cũng hơi lơ là.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Chính là lúc này!"

Ánh mắt Lâm Hàn bỗng chốc lóe sáng!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chuẩn bị ra tay!

È è è...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn

quá lâu.


Đột nhiên, điện thoại anh chợt rung lên.

"Ồ, nhóc con, vậy mà trước khi chết lại có người gọi cho cậu à! Để tôi xem là ai nào!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuân Phong kinh ngạc ồ lên, không phát hiện ra mình vừa thoát chết.

Cậu ta nói xong, thò tay vào túi áo Lâm Hàn lấy điện thoại anh ra, vừa nhìn thì thấy một dãy số quen thuộc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuân Phong không có nghĩ nhiều, ngón tay vuốt một cái nhận cuộc gọi:

"Alo".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Alo, cậu Lâm ạ, tôi là Thẩm Hoài Xuân đây", một giọng nói cung kính truyền tới từ đầu dây bên kia: "Tôi đã làm xong việc cậu dặn là thu thập tư liệu về các dòng họ lớn ở Kim Lăng rồi. Giờ tôi gửi cậu luôn hay sao ạ?"

"Thẩm Hoài Xuân?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Xuân Phong sửng sốt, cười ha hả: "Ông là đồ ngu hả? Giả làm chú tôi trước mặt tôi á? Tôi nói cho mà biết, lát nữa Lâm Hàn sẽ bị tôi bắn chết, ông mau chuẩn bị ít tiền đến đốt vàng mã đi!"

"Hử? Cậu là ai?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Hoài Xuân cũng ngẩn ra một lát, nghe giọng thì không phải Lâm Hàn.

"Tôi là ai à? Tôi là Thẩm Xuân Phong - cháu ruột của chú Thẩm! Bà mẹ nó, ông chẳng có chút tố chất nào cả, dám đóng giả làm chú tôi trước mặt tôi à!", Thẩm Xuân Phong chửi ầm lên:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Thứ rác rưởi, mau chuẩn bị tiền làm đám ma đốt vàng mã cho Lâm Hàn đi!"

"Thẩm Xuân Phong?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cuối cùng Thẩm Hoài Xuân cũng nhận ra đây là giọng của thằng cháu Thẩm Xuân Phong nhà mình. Ông ta biến sắc, theo lời nói ban nãy thì có vẻ Thẩm Xuân Phong muốn bắn chết cậu Lâm.

Bắn... Bắn chết cậu Lâm á?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thẩm Hoài Xuân giật bắn mình, mồ hôi ướt nhẹp lưng, quát:

"Thẩm Xuân Phong, cái thằng trời đánh nhà cậu, cậu muốn tạo phản à?! Mau thả cậu Lâm ra!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Thả cái con mẹ nhà mày ấy!"

Thẩm Xuân Phong cũng chửi: "Giả làm chú tôi à, thứ giẻ rách! Có điều giọng cũng hơi giống đấy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cậu ta chửi xong bèn cúp điện thoại luôn, rồi nói với ba gã vệ sĩ:

"Bắn chết cậu ta cho tôi! Sau đó đi tìm Tần Liên!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Vâng!"

Ba gã nghe vậy, ngón tay đặt lên cò súng, chuẩn bị bóp cò.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bỗng nhiên, điện thoại của Thẩm Xuân Phong chợt đổ chuông. Cậu ta cầm ra nhìn thì thấy là cuộc gọi video đến từ cái tên "Chú".

"Đợi đã, khoan hãy ra tay, chú tôi gọi video đến", Thẩm Xuân Phong nói: "Nếu để chú ấy nghe thấy tiếng súng chắc chắn sẽ hỏi này hỏi nọ, để thằng Lâm Hàn ấy sống thêm vài phút đi".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Vâng thưa cậu Thẩm!", ba gã vệ sĩ đáp.

Thẩm Xuân Phong nhận cuộc gọi, cười nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Chú, sao chú lại gọi điện cho cháu thế? Để cháu kể chú nghe, ban nãy vậy mà có người giả làm chú, giọng còn giống y chang, có điều đã bị cháu chửi cho một trận rồi, he he!"

Bên kia màn hình là một người đàn ông hơn 50 tuổi có mái tóc hoa râm trông y như ông cụ. Nhưng cả người lại tràn ngập khí thế khiến người ta khó thở.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đó đúng là Thẩm Hoài Xuân!

Lúc này, sắc mặt ông ta đen kịt như đáy nồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Thẩm Xuân Phong, người cậu vừa chửi chính là tôi".

Thẩm Hoài Xuân lạnh lùng mở miệng nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


 


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện