Lâm Hàn lắc đầu cười, nhận lấy cây bút, chuẩn bị ký tên.
Nhưng do anh trai chạy Rolls-Royce có quá nhiều nét nên Lâm Hàn đã dứt khoát viết luôn chữ “Hàn” vào lòng bàn tay của người phục vụ.
“Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce! Nét chữ của anh phóng khoáng như anh vậy đấy!”
Người phục vụ có được chữ ký xong thì vui mừng, hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cô ấy quyết định cả đời này đều không rửa tay nữa, giữ lại chữ ký của anh trai chạy Rolls-Royce.
“Anh ta mà là anh trai chạy Rolls-Royce á?”
Châu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, trố cả mắt ra nhìn Lâm Hàn với vẻ khó mà tin được.
Lúc này, lại có thêm một người phục vụ khác đi đến, căng thẳng cắn đôi môi mỏng, xấu hổ nói:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, anh là nam thần của em, anh có thể ký tặng em một chữ không?”
Cô ấy vươn bàn tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên.
Lâm Hàn cầm bút lên, chuẩn bị ký tên.
“Lâm Hàn, anh có cần mặt mũi nữa không vậy!”
Châu Nguyệt Nguyệt cướp lấy cây bút ký tên trong tay Lâm Hàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
“Cái tên nghèo khố rách áo ôm như anh, làm sao lại là anh trai chạy Rolls-Royce được? Sao anh dám mạo danh thành nam thần của tôi? Người như anh, nhân phẩm bại hoại, quả là vô liêm sỉ!”
“Cô làm cái gì thế? Sao lại nói nam thần của chúng tôi như vậy?”, người phục vụ muốn xin chữ ký kia tỏ vẻ bất mãn:
“Cô chưa từng gặp anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng bọn tôi gặp rồi, hồi trước anh trai chạy Rolls-Royce còn đến phòng Ngọa Long của nhà hàng Thúy Hồ dùng bữa đấy!”
“Đúng đấy, cô mà dám xấc xược với thần tượng của tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
“Cùng lắm thì không cần công việc nữa, cũng không thể để cô sỉ nhục thần tượng của tôi được!”
Mấy cô nhân viên phục vụ đó đột nhiên xù cả lông lên.
“Anh ta á? Lại còn dùng bữa ở phòng Ngọa Long sao, cười chết mất!”, Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào Lâm Hàn mà cười nhạo.
“Một tên lái xe Ngũ Lăng Hoành Quang, làm gì có tư cách dùng bữa ở phòng Ngọa Long? Một bữa ăn ở phòng Ngọa Long ít nhất cũng phải năm trăm ngàn tệ, đến giám đốc Ngụy của chúng tôi còn không nỡ dùng bữa ở đó, tên nghèo kiết xác này làm sao dùng bữa ở đó nổi?”
“Hừ, ếch ngồi đáy giếng!”, một người phục vụ trợn ngược mắt, nói: “Anh trai chạy Rolls-Royce đến phòng Ngọa Long dùng bữa, bọn tôi đều có chụp ảnh lại hết đấy! Còn có ảnh anh ấy đi nữa!”
Người phục vụ lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập, lướt một lượt trước mắt Châu Nguyệt Nguyệt cho cô ta xem.
Trong đó là ảnh Lâm Hàn đang dùng bữa, ăn tiệc trong phòng Ngọa Long, còn có mấy bức ảnh Lâm Hàn bước ra từ quán ăn, lên chiếc xe Rolls-Royce.
“Đây... Sao lại thế được!”
Châu Nguyệt Nguyệt như bị sét đánh, kinh ngạc mà lùi về sau mấy bước, chiếc ghế bị cô ta xô phải, đổ ngược ra sau.
“Không thể nào!”
“Lâm Hàn là tên nghèo kiết xác, sao có thể là nam thần mà tôi ngày đêm mong nhớ được!”
“Sao có thể là anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu được!”
Mấy đồng nghiệp của Lâm Hàn cũng đều ngơ ngác hết cả.
“Không phải chứ, Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce?”
“Cả bộ quần áo trên người anh ta bây giờ cũng chẳng đáng được 200 tệ, còn chạy nổi Rolls-Royce?”
“Mà này, hình như bộ quần áo Lâm Hàn mặc hôm đầu tiên đi làm hơi giống với bộ quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng mặc nhỉ!”, có đồng nghiệp chợt nhớ ra.
“Giống gì mà giống! Tôi không tin, cái tên Lâm Hàn nghèo kiết xác này lại là anh trai chạy Rolls-Royce!”, Châu Nguyệt Nguyệt gào lớn, cô ta vẫn không chịu tin.
“Đợi đã, tôi nhớ buổi trưa hôm đó, tôi có chụp ảnh phòng làm việc của chúng ta để đăng lên tường”, một đồng nghiệp tên Thành rút điện thoại ra, mở trang cá nhân mình lên xem.
Trong đó có một bức ảnh cả phòng làm việc, anh ta phóng to bức ảnh đến chỗ Lâm Hàn.
Hôm đó, Lâm Hàn mặc một cái áo phông màu xám, chân đi một đôi giày Converse rất bình thường, đang nằm bò ra bàn ngủ.
“Đưa tôi xem nào!”
Châu Nguyệt Nguyệt giật lấy điện thoại, đặt lên bàn, lúc cô ta nhìn thấy đôi giày Converse, đôi mắt Châu Nguyệt Nguyệt trừng lên, thực sự ngơ cả người ra,
Video của anh trai chạy Rolls-Royce cô ta đã lướt thấy mấy lần rồi, đôi giày đó quá quen thuộc!
Chính là đôi giày Lâm Hàn đang đi đó!
Còn cả bộ quần áo, cũng là áo phông xám mà Lâm Hàn mặc!
Ầm ầm ầm!
Cả người cô ta run lên, lùi liên tiếp ba bước, điện thoại rớt cái bịch xuống đất!
“Phịch” một tiếng, cô ta ngã ngồi xuống sàn đất lạnh lẽo.
“Không