Chàng Rể Vô Song

Tôi thích anh


trước sau

"Bố cũng thật là. Rõ ràng là bố đã lái xe đụng vào người ta mà còn muốn chạy trốn. Bố thật không có chút ý thức tuân thủ pháp luật nào cả!"

"Chồng à, lần này may nhờ có anh ngăn cản bố em, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện".

“Chuyện nên làm mà”, Lâm Hàn mỉm cười nói.

Ngày hôm sau khi Dương Lệ đi làm thì Lâm Hàn lại trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp, anh đang định chợp mắt, sau đó mua một ít trái cây đến thăm ông Ngô.

Ding dong!

Đột nhiên, tiếng chuông cửa nhà anh vang lên.

Lâm Hàn ra mở cửa, liền sửng sốt.

Châu Nguyệt Nguyệt đang đứng ở cửa.

Cô ta mặc một chiếc váy dài, gương mặt hơi ửng hồng nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.

“Cô đến đây có chuyện gì?”

Lâm Hàn cau mày, anh không thích Châu Nguyệt Nguyệt, về việc làm sao mà cô ta biết đường để đến nơi này, Lâm Hàn cũng không ngạc nhiên, vì trên tờ thông tin ứng tuyển có điền địa chỉ nhà của anh.

"Lâm Hàn, tôi đã khóc cả đêm qua".

Châu Nguyệt Nguyệt lên tiếng, nhìn Lâm Hàn trước mặt chính là anh trai chạy Rolls-Royce, trong lòng cô ta chợt dâng lên một cảm giác vừa trống rỗng vừa khó chịu.

“Đó là việc của cô”, giọng Lâm Hàn đều đều nói.

"Lâm Hàn, sao anh lại có thể dửng dưng như vậy? Anh không thể an ủi tôi một chút sao? Tôi thích anh rất nhiều!", giọng của Châu Nguyệt Nguyệt buồn bã.

“Cô thích anh trai chạy Rolls-Royce, không phải tôi”, Lâm Hàn vô cảm nói.

“Không, người tôi thích chính là anh!”, Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu với thái độ kiên quyết:

"Tôi đã suy nghĩ về điều đó cả đêm qua, và cuối cùng cũng hiểu tại sao tôi lại buồn. Bởi vì anh trai chạy Rolls-Royce mà tôi yêu thích và quý mến lại thật sự là một đồng nghiệp mà tôi đã chế giễu mỗi ngày. Tôi không thể chấp nhận được khoảng cách này giữa chúng ta vào thời điểm đó".

Châu Nguyệt Nguyệt hít một hơi thật sâu:

"Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra. Vì anh trai chạy Rolls-Royce chính là anh, nên tôi phải chấp nhận mọi thứ từ anh. Đối với tôi anh không chỉ là người có một chiếc Rolls-Royce và có thể chơi guitar, mà tôi còn chấp nhận anh trong công việc, hay là chấp nhận luôn chuyện... trông anh giống một tên nghèo xác xơ".

Lâm Hàn lắc đầu bất lực, Châu Nguyệt Nguyệt có vẻ như là không giỏi nói chuyện cho lắm.

"Đêm qua tôi chỉ ngủ có hai tiếng, mà lại mơ thấy anh".

Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp: "Năm giờ sáng tôi thức dậy, trong lòng có một suy nghĩ là phải đi tìm anh, bản thân không ngừng cổ vũ, cuối cùng cũng có dũng khí đi tìm anh".

"Nói nhiều như vậy, nhưng tóm lại tôi chỉ muốn nói với anh rằng, Lâm Hàn, tôi thích anh!"

Cuối cùng, Châu Nguyệt Nguyệt cũng nói lớn, như thể cô ấy đang tỏ tình.

"Anh có thể đồng ý cho tôi theo đuổi anh không?"

Châu Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ hoe.

“Bà chị kia, tôi đã kết hôn rồi, lẽ ra cô phải xem thông tin về tình trạng hôn nhân của tôi cho kỹ”, Lâm Hàn điên hết cả đầu:

"Tôi đã có gia đình, và tôi yêu vợ tôi, tôi không thể đồng ý sự theo đuổi của cô".

“Nhưng tôi nghe anh Ngụy nói rằng anh không xứng với vợ của anh”, Châu Nguyệt Nguyệt ngập ngừng nói: “Anh ta cũng nói rằng vấn đề hai người ly hôn sẽ chỉ là vấn đề thời gian, nên tôi nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi anh ly hôn, hoặc tôi sẽ làm người thứ ba..."

“Cạch!”

Trước khi Châu Nguyệt Nguyệt kịp nói xong, Lâm Hàn đã trực tiếp đóng cửa lại.

Nếu không phải đối phương là một người phụ nữ thì Lâm Hàn đã cho ăn đấm từ lâu rồi.

“Lâm Hàn, cho dù anh ly hôn thì tôi cũng có thể chấp nhận anh!”, giọng nói của Châu Nguyệt Nguyệt từ bên ngoài truyền đến nghe thật chân thành.

Lâm Hàn không thèm để ý đến cô ta, nhắm mắt ngủ tiếp.

Sau khi ngủ đến trưa, Lâm Hàn ăn trưa đơn giản, khi mở cửa ra thì thấy Châu Nguyệt Nguyệt đã rời đi.

Anh ra ngoài mua ít hoa quả, sau đó đến bệnh viện thăm ông Ngô, rồi anh về đến nhà vào lúc Dương Lệ tan làm.

Khi về đến khu chung cư, Lâm Hàn thấy có hai chiếc ô tô đang đậu ở tầng dưới.

Một chiếc Mercedes-Benz E350L là chiếc mà Dương Lệ lái để đi làm.

Bên cạnh đó là một chiếc Lamborghini mui trần, mà Lâm Hàn được biết là xe của Lý Vĩnh Phú.

"Ấy, Lâm Hàn đã về! Tôi vừa từ nhà anh xuống, đến thăm nhà anh một chút, còn bây giờ tôi chuẩn bị đi ăn!"

Lý Vĩnh Phú ló đầu ra nhìn Lâm Hàn.

Chu Nhã Thiến mặc một chiếc váy ngắn màu trắng khoe đôi chân dài trắng nõn và đi giày cao gót màu

đỏ. Cô ta giống như một con chim non nép vào vòng tay của Lý Vĩnh Phú, trên miệng nở một nụ cười mãn nguyện.

“Hai người tiến triển rất nhanh đó”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói.

"Hừm, tôi và Vĩnh Phú là người yêu của nhau. Vì mối quan hệ này đã được xác định, nên đương nhiên sẽ phát triển rất nhanh", Chu Nhã Thiến liếc xéo Lâm Hàn.

Sau khi nghĩ rằng Lý Vĩnh Phú đã giúp cô ta giải quyết những rắc rối của công ty, Chu Nhã Thiến đã đồng ý sự theo đuổi của Lý Vĩnh Phú, làm bạn gái của anh ta đơn giản chỉ là bước cuối cùng trong mối quan hệ giữa hai người.

"Lâm Hàn, tôi vừa nhìn qua nhà của anh rồi, trông chẳng ra làm sao!"

Lý Vĩnh Phú khinh thường nói: "Nhà anh ở tầng 4, leo cầu thang khiến tôi mệt phờ cả người. Tường cạnh cầu thang dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, cửa nhà đầy túi rác, bẩn thỉu và bừa bộn. Tôi thật sự không hiểu hai người đã sống như thế nào trong môi trường tồi tệ này vậy! Đây có phải là nơi để cho con người ở không chứ?"

“Vĩnh Phú, anh cho rằng mọi người đều giống anh, đều có quản gia và bảo mẫu, sống trong biệt thự hay sao!”, Chu Nhã Thiến kỳ quái nói:

"Huầy, đúng là người có số con rệp mới thích hợp sống trong một môi trường lộn xộn như thế này, hơn nữa còn không có chí tiến thủ, chỉ cần có được một chút tiền là đã huênh hoang rồi!"

Nếu Dương Lệ có ở đây, Chu Nhã Thiến chắc chắn sẽ không nói như thế này.

Nhưng Dương Lệ đang ở trên lầu, Chu Nhã Thiến liền trút sự khinh thường lên người Lâm Hàn như thường ngày.

"Lâm Hàn, nếu như anh có tiền để mua đồ trang sức, xe hơi và quần áo, sao anh lại không mua một căn hộ cho Tiểu Lệ hả? Sao không để Tiểu Lệ được sống trong một môi trường tốt hơn chứ?"

"Một người đàn ông như anh, thật sự quá vô trách nhiệm, một phần mười ngàn của Vĩnh Phú anh cũng không bằng! Tiểu Lệ thật sự mù quáng khi kết hôn với anh!"

Trong khi nói chuyện, Chu Nhã Thiến còn dùng lòng bàn tay chạm vào ngực Lý Vĩnh Phú, trông rất thân mật.

"Đúng đó! Dương Lệ xinh đẹp như vậy, sao lại đi kết hôn với đồ bỏ đi thế này? Tôi thật sự không hiểu!", Lý Vĩnh Phú lắc đầu cười nói:

"Tất nhiên, Nhã Thiến của tôi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới!"

Vừa nói xong, ngay trước mặt Lâm Hàn, hai người hôn nhau kịch liệt trong xe.

Đúng ba phút sau thì hai người mới tách nhau ra.

Chu Nhã Thiến liếc nhìn Lâm Hàn: "Lâm Hàn, anh có biết yêu và bảo vệ một người phụ nữ là thế nào không? Vĩnh Phú cho tôi xe, cho tôi nhà, giúp tôi giải quyết khó khăn trong công việc, vì vậy tôi thích anh ấy!"

"Ý của tôi khi nói những điều này với anh là tôi muốn anh học hỏi từ Vĩnh Phú, cách yêu và bảo vệ một người phụ nữ là có ý nghĩa gì, để Tiểu Lệ không phải chịu khổ cùng với anh nữa".

"Yêu và bảo vệ người phụ nữ của mình sao? Tôi thấy giống nói dối người phụ nữ của mình hơn", Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười phản bác.

"Được rồi, Nhã Thiến, đừng lãng phí thời gian với đống rác rưởi này nữa, chúng ta đi ăn đi! Những món mà chúng ta ăn đều là sơn hào hải vị, anh đoán tên tội nghiệp Lâm Hàn kia cả đời này còn chưa bao giờ được ăn", Lý Vĩnh Phú nói rồi khởi động xe.

“Được!”, Chu Nhã Thiến gật đầu.

Chiếc Lamborghini gầm lên và lao đi, ống xả của chiếc xe xả khói thẳng về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngoáy mũi rồi đi lên lầu.

“Tại sao mấy người Chu Nhã Thiến lại đến nhà mình vậy?”, Lâm Hàn hỏi sau khi vào nhà.

“Ôi!”

Dương Lệ đang nấu bữa tối, nghe hỏi thì lắc đầu bất lực: "Nhã Thiến đã đồng ý sự theo đuổi của Lý Vĩnh Phú. Hai người họ bây giờ đang yêu nhau, đi đâu cũng phải thể hiện tình cảm. Hôm nay vừa tan làm thì họ đã đòi đến đây chơi rồi, vừa mới rời đi thôi. Sao vậy, anh gặp họ ở dưới nhà sao?"

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện