“Anh Cực?”
Tên đưa Lâm Hàn vào ngây cả ra, lần đầu tiên hắn thấy Trần Vô Cực có biểu cảm thất thố như vậy.
Phải biết rằng Trần Vô Cực là nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Hải, hai bên trong tối ngoài sáng đều phải nể mặt ông ta.
Tại sao lại có thái độ như vậy với một cậu thiếu niên?
“Vào phòng nói chuyện”.
Biểu cảm Lâm Hàn bình tĩnh, bước vào trong phòng.
Trần Vô Cực lập tức đóng cửa lại, đứng sau lưng Lâm Hàn cung kính gọi:
“Chào cậu Lâm ạ!”
“Lâu lắm không gặp rồi”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt dường như đang hồi ức.
“Đúng vậy”, Trần Vô Cực gật đầu, cảm thán:
“Mười năm không gặp rồi, lúc đó cậu Lâm vẫn còn là một cậu bé mười mấy tuổi, tôi còn là tên lưu manh bị người ta đuổi chém trên phố. Nếu không phải vừa may chạy được vào sân nhà họ Lâm, được cậu Lâm phát hiện, nếu không phải là nhà họ Lâm, thì tôi cũng chẳng có được địa vị như ngày hôm nay”.
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn nằm mơ, đều mơ thấy anh Thiên, mơ thấy cậu Lâm. Lâu lắm không gặp được anh Thiên, chẳng có chút tin tức nào, tôi còn tưởng cả đời này... Nhưng tôi không ngờ rằng, lại có ngày tôi có thể gặp lại cậu Lâm”.
Trần Vô Cực mở lời trước, vành mắt ngấn lệ.
Không có Lâm Thiên Tiếu thì ông ta cũng chẳng có nổi địa vị như ngày nay.
Nếu không có Lâm Hàn đang chơi trong sân, phát hiện ra Trần Vô Cực, thì ông ta đã chết nơi đầu đường xó chợ.
Lâm Hàn cũng có chút nhớ, nói theo:
“Bây giờ cuộc sống thế nào, không bị người ta đuổi theo đòi chém nữa chứ?”
“Ha ha, cậu Lâm cứ đùa”.
Trần Vô Cực lắc đầu: “Bây giờ tôi đã học được cách tu tâm dưỡng tính rồi, rảnh thì nuôi chim, tụng kinh, chăm sóc chuyện làm ăn một chút là được. Chuyện bị người khác đuổi theo đòi chém đã chẳng còn nữa rồi. Chuyện chém giết trên giang hồ đã sớm là dĩ vãng”.
Lâm Hàn gật gù: “Đến tìm ông là có chuyện cần giúp”.
“Có ai chọc vào cậu Lâm à?”
Một luồng sát khí dâng lên trong người Trần Vô Cực, nhiệt độ của cả căn phòng cũng giảm xuống theo.
“Cậu Lâm cứ việc nói là chuyện gì, cái mạng này của tôi là do cậu cho, tôi bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa vì cậu Lâm!”, Trần Vô Cực nói chắc nịch.
Lúc này, ông ta đã không còn là người đàn ông trung niên nho nhã đeo vòng hạt, vần viên sắt nữa rồi.
Mà ông ta đã biến thành một đại ca có thể hô mưa gọi gió ở vùng ranh giới thành phố Đông Hải.
“Chuyện nhỏ thôi mà”.
Lâm Hàn bình tĩnh nói: “Tôi có nột người bạn tên Chu Nhã Thiến, tối nay vừa bị bắt cóc, ông tìm giúp tôi xem là do ai làm”.
“Cậu Lâm yên tâm, người có thể làm ra chuyện bắt cóc này có lẽ là đồng đạo”, Trần Vô Cực mở miệng: “Cùng lắm là nửa tiếng, tôi lập tức tìm ra cho cậu, thằng Sơn đâu!”
“Anh Cực!”
Tên vừa đưa Lâm Hàn vào phòng kia, hắn liếc Lâm Hàn một cái rồi đáp:
“Có chuyện gì ạ?”
“Truyền lời xuống dưới, tìm một người tên Chu Nhã Thiến, tối nay vừa bị bắt cóc”.
“Vâng, anh Cực”, Sơn cung kính bước ra khỏi cửa.
Tiếp theo đó, Trần Vô Cực pha trà cho Lâm Hàn, hai người tám chuyện xưa.
Mười phút sau, người tên Sơn vào phòng.
“Anh Cực, tìm ra rồi, Chu Nhã Thiến bị tên cấp dưới Vương Hổ mở sòng bài đó bắt cóc, còn có một người tên Lý Vĩnh Phú”, A Sơn đáp.
“Vương Hổ? Thằng ranh này ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám bắt cóc bạn của cậu Lâm! Uổng công tao giao cho nó 30% kinh doanh sòng bài!”, Trần Vô Cực đanh mặt:
“Gọi điện thoại cho hắn, bảo thả người ra, sau đấy bảo hắn tự chặt một cánh tay mang đến đây, làm quà tạ lỗi với cậu Lâm!”
“Vâng!”
“Đợi đã”, A Sơn vừa định ra khỏi cửa thì Lâm Hàn lại nói:
“Thả Chu Nhã Thiến ra, để Lý Vĩnh Phú nộp hai mươi triệu tệ hẵng thả người, không có tiền chuộc thì thả xuống sông làm mồi cho cá”.
A Sơn ngây người nhìn Lâm Hàn, hắn không ngờ Lâm Hàn dám sai việc mình.
“Ý của cậu Lâm cũng chính là ý của tao, mau đi làm đi”, Trần Vô Cực nói chắc nịch.
“Vâng thưa cậu Lâm, anh Cực!”
Sơn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, dường như hiểu ra điều gì đấy, lập tức bước ra.
...
Thành phố Đông Hải, sòng bạc dưới lòng đất.
“Vâng vâng vâng! Anh Sơn, em biết rồi, bây giờ em làm ngay!”
Vương Hổ vừa nghe điện thoại vừa dùng khăn lau từng giọt mồ hôi lớn, cả người run lên:
“Anh Sơn yên tâm, người không