Chàng Rể Vô Song

Chương 490


trước sau

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 490: Cái đồ chán sống "Anh...anh Hàn, là anh thật à?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mặt Ngô Xuyên đầy kinh ngạc.

Lâm Hàn thấy Ngô Xuyên cũng rất bất ngờ:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Thằng nhóc kia, sao cậu lại ở đây?"

Theo sau là đạo diễn Lam, nhưng vẻ mặt ông ta hiện tại như không tài nào tin nổi, cái gì đang diễn ra thế này? Anh Xuyên lại gọi thằng nhóc này là "Anh Hàn" á?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vả lại, biểu cảm của anh Xuyên lại cực kỳ cung kính chẳng dám sơ suất chút nào, y chang mình cư xử với anh Xuyên vậy.

"Anh Hàn, tôi có nói với anh người khá quan trọng mà tôi đã thu phục ở Lư Châu - tỉnh Hoản ấy, chính là tiểu Lam này đây. Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, ông ta một hai đòi mời tôi đến đây ăn bữa cơm, không ngờ lại gặp anh Hàn ở đây".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên giải thích.

"Chuyện này... rốt cuộc là sao chứ..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đạo diễn Lam đứng một bên nghe hết lời giải thích của Ngô Xuyên, toàn thân run rẩy, sợ đến nỗi ruột gan như muốn trào ra.

Theo như lời Ngô Xuyên, lai lịch của chàng trai này đương nhiên còn phải cao hơn cả anh ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có thể nói Ngô Xuyên là người đang ngồi tít trên cao, cũng như đã nắm trùm toàn bộ vùng xám Hoa Đông.

Không bàn đến địa vị đạo diễn nổi tiếng trong nước, đạo diễn Lam tuy rằng cũng có chút tiếng tăm trong vùng xám thành phố Lư Châu, nhưng khi đứng trước Ngô Xuyên còn chưa xứng để xách dép nữa là.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng giờ đây, Ngô Xuyên còn phải gọi chàng trai này một tiếng "anh Hàn", vậy lai lịch thật sự của người này phải kinh khủng thế nào cơ chứ...

Nghĩ tới đây, đạo diễn Lam kinh hồn bạt vía, hai chân như nhũn ra suýt nữa đã té gục tại chỗ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà khi Ngô Xuyên nhìn sang mấy gã vệ sĩ đang đứng chĩa súng về Lâm Hàn thì nhất thời nổi sung thiên, bước lên đạp cho mỗi gã một cước.

Khoảng thời gian Ngô Xuyên đi theo Lâm Hàn đã từng trải qua không ít chuyện, đấm đá cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, sớm chẳng còn là một thằng nhóc choai choai hỉ mũi chưa sạch nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà khi đã dốc hết sức thì mấy gã vệ sĩ kia làm sao chịu nổi, có mấy người đã khụy xuống tại chỗ, thậm chí còn có một gã xui xẻo bị đạp cho gãy cả chân.

"Bọn mày đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám cầm súng chĩa vào anh Hàn! Bọn mày có biết anh ấy là ai không? Nhà họ Hồng - Hoa Đông là một tay anh ấy diệt! Mà ngay cả đại ca trước đây của bọn mày là nhà họ Hoàng cũng toang trong tay anh ấy! Cái đám chán sống bọn mày có biết người đang đứng trước mặt mình là ai không hả?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên quát vào mặt mấy gã vệ sĩ kia, sau đó nhìn họ như đang nhìn người sắp chết.

Đạo diễn Lam nghe đến đây thì con ngươi co rút lại, trong lòng nổi lên phong ba bão tố.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông ta không ngờ, hai thế lực lớn là nhà họ Hồng và nhà họ Hoàng đều lật thuyền trong tay chàng trai này!

Thời điểm hai gia tộc này còn tồn tại, ông ta còn phải sống rụt rè trước bọn họ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chẳng lẽ... cậu ta là quý nhân chống lưng cho anh Xuyên sao?"

Đạo diễn Lam khó tin mà nhìn Lâm Hàn, trong lòng đã xác định chắc chắn chàng trai này là quý nhân đứng sau lưng của Ngô Xuyên!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên có được địa vị ngày hôm nay hẳn là do chàng trai này ban cho!

Tóm lại, không nên dây vào chàng trai này!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Xuyên, tội tôi đáng muôn chết, dám mạo phạm anh Hàn, còn định bắn anh Hàn nữa!"

Đạo diễn Lam lập tức quỳ bịch xuống đất trước mặt Lâm Hàn, vẻ mặt như đưa đám nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi có chết trăm ngàn lần cũng không đền hết tội, nhưng cầu xin anh Xuyên và anh Hàn tha cho tôi lần này đi! Ban đầu, tôi hoàn toàn không biết thân phận của anh Hàn!"

Ngô Xuyên là người mà đạo diễn Lam còn chẳng dám động vào chứ đừng nói chi là người đã nâng đỡ Ngô Xuyên!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhớ lại hành động chĩa súng vào Lâm Hàn của mình, thậm chí còn định bắn Lâm Hàn, sắc mặt đạo diễn Lam xám ngắt lại, hôm nay ông ta chết chắc rồi!


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên nhìn đạo diễn Lam với nét mặt lạnh tanh, vốn dĩ anh ta cũng khá xem trọng đạo diễn Lam này, dù sao cũng có chút thế lực, nhưng một khi ông ta đã dám đụng đến Lâm Hàn, đương nhiên là Ngô Xuyên không thể nào bảo vệ ông ta được.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Anh Hàn, bây giờ anh muốn sao, chỉ cần anh nói một câu muốn làm thịt người này tôi sẽ làm giúp anh ngay!", Ngô Xuyên nói thẳng:

"Và cả đám vệ sĩ này nữa, giết sạch không chừa một tên!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đạo diễn Lam và đám vệ sĩ nghe thế, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn nhìn về phía Lâm Hàn, chỉ sợ anh gật đầu muốn cả đám bọn họ chết hết.

Dường như nghĩ ra điều gì, đạo diễn Lam cắn răng liên tục dập đầu!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bụp!

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bụp!

Ông ta dồn hết sức mà lạy, trên trán nhất thời túa máu ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Anh Hàn, xin anh bỏ qua cho tôi lần này!"

"Anh Hàn, chúng tôi biết lỗi rồi, chúng tôi thực sự không biết anh là ai, nếu không cho dù có ăn gan hùm mật gấu chúng tôi cũng không dám đâu, xin anh hãy tha cho chúng tôi đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đám vệ sĩ kia thấy vậy cũng đều dập đầu theo, máu tươi nhuộm đỏ khắp mặt đất.

Ngô Xuyên bất động nhìn Lâm Hàn, chỉ đợi Lâm Hàn ra lệnh, hết thảy đều nghe theo quyết định của Lâm Hàn!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn muốn bọn họ sống, họ sẽ được sống!

Muốn bọn họ chết thì chôn họ ngay!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tần Liên đứng bên cạnh Lâm Hàn thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Cô ấy biết Lâm Hàn sâu không lường được, nhưng đến tận hôm nay cô ấy mới nhận ra, trước đây mình vẫn xem nhẹ anh quá rồi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đây là đạo diễn đứng top 3 trong nước, lại thêm có dính dáng đến thế lực vùng xám, cũng có thế nói nắm trùm một phương. Nhưng hôm nay, không những gọi đàn em của Lâm Hàn là anh Xuyên mà còn đang quỳ lạy xin Lâm Hàn tha mạng!

Tần Liên có chút không tưởng tượng nổi lai lịch và thực lực chân chính của Lâm Hàn rốt cuộc lớn mạnh đến nhường nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn thản nhiên nhìn đạo diễn Lam, mở miệng:

"Chết thì không cần, hôm nay xem ra ông cũng đã bị dạy dỗ rồi. Quy tắc ngầm thì tôi biết, nhưng nếu lại nảy sinh cưỡng ép quy tắc ngầm, hoặc xảy ra chuyện lợi dụng người trong vùng xám để ức hiếp người khác, tôi mà biết được sẽ không bỏ qua cho ông".

Anh nhếch môi:

“Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dứt lời, Lâm Hàn dẫn Tần Liên đi thẳng một mạch, lười ở đây tiếp tục dông dài nữa.

Vả lại, đồ ăn anh gọi mang về cho Dương Lệ vẫn còn ở trong nhà hàng, không quay lại lấy nhanh thì nguội hết mất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đạo diễn Lam và đám vệ sĩ đang quỳ, nghe thế nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Hàn này cũng thật rộng lượng, nếu là người khác chắc bây giờ tôi đã là cái xác lạnh từ lâu rồi! Thêm nữa, anh ấy cũng biết là tôi thật sự không biết lai lịch của anh ấy nên mới dễ dàng bỏ qua như vậy".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Hàn, bây giờ anh muốn sao, chỉ cần anh nói một câu muốn làm thịt người này tôi sẽ làm giúp anh ngay!", Ngô Xuyên nói thẳng:

"Và cả đám vệ sĩ này nữa, giết sạch không chừa một tên!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đạo diễn Lam và đám vệ sĩ nghe thế, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn nhìn về phía Lâm Hàn, chỉ sợ anh gật đầu muốn cả đám bọn họ chết hết.

Dường như nghĩ ra điều gì, đạo diễn Lam cắn răng liên tục dập đầu!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bụp!

Bụp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bụp!

Ông ta dồn hết sức mà lạy, trên trán nhất thời túa máu ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Hàn, xin anh bỏ qua cho tôi lần này!"

"Anh Hàn, chúng tôi biết lỗi rồi, chúng tôi thực sự không biết anh là ai, nếu không cho dù có ăn gan hùm mật gấu chúng tôi cũng không dám đâu, xin anh hãy tha cho chúng tôi đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đám vệ sĩ kia thấy vậy cũng đều dập đầu theo, máu tươi nhuộm đỏ khắp mặt đất.

Ngô Xuyên bất động nhìn Lâm Hàn, chỉ đợi Lâm Hàn ra lệnh, hết thảy đều nghe theo quyết định của Lâm Hàn!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn muốn bọn họ sống, họ sẽ được sống!

Muốn bọn họ chết thì chôn họ ngay!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tần Liên đứng bên cạnh Lâm Hàn thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Cô ấy biết Lâm Hàn sâu không lường được, nhưng đến tận hôm nay cô ấy mới nhận ra, trước đây mình vẫn xem nhẹ anh quá rồi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đây là đạo diễn đứng top 3 trong nước, lại thêm có dính dáng đến thế lực vùng xám, cũng có thế nói nắm trùm một phương. Nhưng hôm nay, không những gọi đàn em của Lâm Hàn là anh Xuyên mà còn đang quỳ lạy xin Lâm Hàn tha mạng!

Tần Liên có chút không tưởng tượng nổi lai lịch và thực lực chân chính của Lâm Hàn rốt cuộc lớn mạnh đến nhường nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn thản nhiên nhìn đạo diễn Lam, mở miệng:

"Chết thì không cần, hôm nay xem ra ông cũng đã bị dạy dỗ rồi. Quy tắc ngầm thì tôi biết, nhưng nếu lại nảy sinh cưỡng ép quy tắc ngầm, hoặc xảy ra chuyện lợi dụng người trong vùng xám để ức hiếp người khác, tôi mà biết được sẽ không bỏ qua cho ông".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dứt lời, Lâm Hàn dẫn Tần Liên đi thẳng một mạch, lười ở đây tiếp tục dông dài nữa.

Vả lại, đồ ăn anh gọi mang về cho Dương Lệ vẫn còn ở trong nhà hàng, không quay lại lấy nhanh thì nguội hết mất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đạo diễn Lam và đám vệ sĩ đang quỳ, nghe thế nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Hàn này cũng thật rộng lượng, nếu là người khác chắc bây giờ tôi đã là cái xác lạnh từ lâu rồi! Thêm nữa, anh ấy cũng biết là tôi thật sự không biết lai lịch của anh ấy nên mới dễ dàng bỏ qua như vậy".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không biết thì không có tội, nên anh ấy mới tha mạng cho!"

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi, đạo diễn Lam cảm khái, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vừa kính nể lại tôn sùng anh hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lòng dạ như thế, đạo diễn Lam tự mặc cảm không bằng.

Khi Lâm Hàn và Tần Liên đã đi xa, Ngô Xuyên mới liếc nhìn đám người đạo diễn Lam đang còn quỳ ở đấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Hàn đã đi rồi, mấy người đứng lên đi".

"Dạ vâng!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đạo diễn Lam vội vàng bò dậy, sau khi mấy người vệ sĩ xác nhận Lâm Hàn đã rời đi, mới vội đỡ đạo diễn Lam đứng lên.

"Anh Xuyên, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu không phải anh Hàn nể mặt anh, tôi chết chắc rồi", mặt đạo diễn Lam đầy cảm kích nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nếu muốn cảm ơn, ông đi mà cảm ơn anh Hàn chứ không phải tôi", Ngô Xuyên nhàn nhạt nói.

"Vâng, vâng, cảm ơn anh Hàn, cảm ơn anh Hàn!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đạo diễn Lam liên tục gật đầu.

"Cảm ơn anh Hàn!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cảm ơn anh Hàn!"

...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Những vệ sĩ kia đều liên tục nói, trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.

Ngô Xuyên lại nói: "Tôi nói trước, theo tôi và anh Hàn thì phải làm ăn đàng hoàng. Ông thì ngon rồi, cả gan quy tắc ngầm với phụ nữ của anh Hàn, hơn nữa ra ngoài còn dám mang theo súng, bộ ông cảm thấy sống ở ngoài sướng quá nên định vào tù ngồi chơi vài năm à".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Trong ba ngày nữa, phải tẩy trắng tất cả chuyện phạm pháp ngay đi, nếu tôi không thấy ông thay đổi, khỏi cần chờ anh Hàn, tôi làm thịt ông trước đấy!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện