Chàng Rể Vô Song

Cút càng xa càng tốt


trước sau

“Vâng vâng vâng!”, Hoàng Mao gật đầu lia lịa và nói với đàn em:

“Nghe thấy gì chưa? Dọn dẹp chỗ này đi! Không được để lại một vết máu nào!”

“Vâng!”

Những tay đàn em mau chóng làm việc.

“Cái này…”

Trên xe lăn, anh Thành ngẩn ra.

Là hắn mời Hoàng Mao đến giúp đỡ mà sao cuối cùng lại biến thành Hoàng Mao nghe lời Lâm Hàn.

“Anh Hoàng Mao, anh…”

Anh Thành do dự

“Cậu chủ Lâm, xử lý hai vợ chồng nhà này như thế nào?”, Hoàng Mao lời lẽ ngay thằng nói: “tôi nói lại lần nữa, tôi không có quan hệ gì với bọn họ.”

“Làm cho bọn họ cút càng xa càng tốt.”, Lâm Hàn hờ hững nói.

“Nghe thấy chưa? Cậu chủ Lâm bảo hai người cút càng xa càng tốt!”, Hoàng Mao trừng mắt.

Anh Thành và vợ dù có ngốc đến mấy thì cũng nhận ra thân phận của Lâm Hàn này không đơn giản.

Ngay cả đến Hoàng Mao cũng đối với anh ta cung kính lễ phép, không dám dọc giận anh, chẳng lẽ tên nhóc này ngang hàng với Mặt Sẹo?

Nghĩ đến đây thì mí mắt của anh Thành giật giật.

“Bà xã, chúng ta đi!”

Hắn biết nơi này không nên ở lâu, những chuyện xảy ra trước đây hãy coi như chưa từng xảy ra.

“Nhưng Lạc Lạc của em…”

Người phụ nữ nhìn đống tro tàn dưới đất.

“Vậy thì em hãy ở lại cùng Lạc Lạc của em đi!”

Anh Thành hừ một tiếng, đứng dậy khỏi xe lăn và từng bước từng bước nhảy xuống lầu.

“Ông xã…”

Người phụ nữ gọi một tiếng và đi theo sau.

Một tiếng sau, nhà Lâm Hàn cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Hoàng Mao còn xuống lầu mua thuốc khử trùng và khử trùng hết một lượt.

“Chắc được rồi đấy, cậu chủ Lâm!”, Hoàng Mao cười nịnh nọt.

Lâm Hàn gật đầu: “Vào đi!”

Hoàng Mao ngẩn người, không đoán ra Lâm Hàn cho gã ta vào phòng để làm gì.

Mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng nghĩ đến thân thủ đáng sợ của Lâm Hàn, muốn chạy cũng chạy không thoát được nên gã ta mạnh dạn bước vào.

“Á, đau quá”, Ngô Xuyên đang nằm trên sofa, trên tay đang cầm túi nước đá để chườm mắt.

“Nói cho tôi biết tình hình hiện tại của khu Bành Hộ như thế nào?”, Lâm Hàn hỏi.

“Hả?”, Hoàng Mao lại ngẩn ra.

“Hả cái gì mà hả, anh Hàn hỏi thì mày trả lời, mau nói!”, Ngô Xuyên lạnh lùng nói.

Trước đây, anh ta đã bị Hoàng Mao bắt nạt không ít lần, bây giờ anh ta đã đi theo Lâm Hàn, cuối cùng cũng có có cơ hội lên mặt.

Hoàng Mao bị dọa đến phát run, nói: “Khu Bành Hộ bây giờ rất loạn, Mặt Sẹo nhập viện rồi, có tin đồn hắn đã đắc tội với môt người có máu mặt, địa vị tương lai của hắn có thể không bền nữa”.

Hoàng Mao liếc nhìn Lầm Hàn, thấy anh mặt không biểu cảm liền nói tiếp:

“Nói tóm lại, nhiều người muốn nhân cơ hội Mặt Sẹo nhập viện nổi lên thay hắn rất nhiều. Nhưng tôi cho rằng khả năng thành công không cao, dù sao thì quan hệ của Mặt Sẹo ở khu Bành Hộ không phải ai cũng có thể thay thế được. Trừ khi Mặt Sẹo chỉ đích danh ai đó ngồi vào vị trí của hắn”.

“Mấy ngày nay, chính phủ còn muốn tiến hành cải tạo khu Bành Hộ, bên trong có rất nhiều lợi ích khiến nhiều người trong lòng ngứa ngáy.”

Lâm Hàn gật đầu, trong lòng đã có tính toán.

“Ngô Xuyên, một lát nữa anh đến tầng 1 của Fortune Plaza tìm một người tên là Tôn Minh, hãy nói là do tôi giới thiệu, để anh ta giao việc bồi thường tái định cư ở khu Bành Hộ cho anh làm.”

“Hả?”

Lần này đến lượt Ngô Xuyên ngẩn ra, anh ta có chút bối rối.

Lâm Hàn chỉ một câu nói mà đem công việc bồi thường tái định cư khu Bành Hộ cho anh ta làm. Chẳng lẽ Lâm Hàn chính là người phụ trách công việc cải tạo khu Bành Hộ?

“Anh Hàn, tôi biết ngay là thân phận anh không đơn giản mà.”

Ngô Xuyên xoa xoa tay: “Anh giao cho tôi làm? Nhưng mà dự án cải tạo khu Bành Hộ là một dự án lớn mấy chục tỷ tệ, cho dù việc bồi thường tái định cư chỉ là mắt xích nhỏ trong đó thì cũng là việc hàng trăm triệu tệ. Cái chính là chỉ cần một lời nói của anh là tôi có thể nhận việc!”

Ngô Xuyên nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Lâm Hàn anh lấy thân phận vì mà giao việc cho tôi, cấp trên người ta có đồng ý không?”

“Anh cứ làm theo tôi nói là được rồi.”, Lâm Hàn cười: “Nhưng mà hãy nhớ những gì đã nói trước đó, anh có thể xử lý tốt việc bồi thường tái định cư, tránh chuyện đổ máu.”

“Được thôi, tôi chắc chắn nhớ.”

Ngô Xuyên bất lực gật đầu, chuẩn

bị đến Fortune Plaza xem thử.

Cho dù bị người ta từ chối cũng chẳng mất gì.

“Từ hôm nay anh hãy đi theo Ngô Xuyên làm việc đi.”

Lâm Hàn nhìn Hoàng Mao: “Từ hôm nay, khu Bành Hộ chỉ có Ngô Xuyên, không còn Mặt Sẹo nữa.”

Nghe những lời này, Hoàng Mao và Ngô Xuyên đều sửng sốt.

Không lẽ Mặt Sẹo bị thay thế rồi?

Mắt Hoàng Mao giật giật, sau đó gã lắc đầu, có lẽ không được, Mặt Sẹo làm ăn bao nhiêu năm ở khu Bành Hộ, sao có thể nói thay thế là thay thế được!

Hơn nữa, tuy Lâm Hàn là ân nhân cứu mạng của Trần Vô Cực nhưng việc này liên quan đến thay đổi nhân sự, Trần Vô Cực sẽ nghe lời Lâm Hàn sao?

Ngô Xuyên cũng nghi ngờ. Lúc anh ta còn nhỏ, Mặt Sẹo đã rất nổi tiếng, xưng bá mấy chục năm ở khu Bành Hộ, không phải là người mà Lâm Hàn chỉ thuận miệng nói một câu là có thể thay đổi.

Lâm Hàn rõ ràng là đang giả vờ.

“Vâng, cậu chủ Lâm, tôi biết rồi!”

Ngô Xuyên mỉm cười, nghe theo Lâm Hàn, không vạch trần anh, coi chuyện này như gió thoảng mây bay.

Lâm Hàn không nói nhiều, sở dĩ để Ngô Xuyên thay thế vị trí của Mặt Sẹo là vì anh cảm thấy đã đến lúc phải đào tạo ra một số người của mình.

Tuy rằng thế lực về kinh doanh, về 2 giới hắc bạch của Trần Vô Cực, Tôn Minh và Thẩm Hoài Xuân rất mạnh nhưng suy cho cùng họ đều là người của bố anh- Lâm Thiên Tiếu.

Lâm Phàm muốn chọn ra những người chỉ là người của anh, để dễ dàng làm việc.



Buổi chiều, Ngô Xuyên đi ra khỏi nhà của Lâm Hàn, đến tầng 1 của Fortune Plaza theo lời Lâm Hàn.

Nhìn thấy những chiếc xe hơi sang trọng cao cấp đậu ở cửa tòa nhà, nhân viên ra vào tòa nhà đều mặc Tây trang, đi giày da, trong lòng Ngô Xuyên có chút thấp thỏm.

Những lời Lâm Hàn nói có tin được không? Anh Hàn sẽ không lừa anh ta chứ?

Bỏ đi, bị chặn cửa thì cũng chẳng mất mát gì, cùng lắm là bị người ta cười nhạo thôi.

Anh ta cắn răng, đi về phía quầy lễ tân hỏi thăm.

“Xin chào, tôi tìm Tôn Minh.”

Lễ tân liếc nhìn Ngô Xuyên, trong mắt thoáng hiện lên một tia khinh thường, cười nói:

“Anh ơi, anh có hẹn trước với giám đốc Tôn không?”

“Ơ…không có.”, Ngô Xuyên lắc đầu.

“Xin lỗi anh, chúng tôi không thể cho anh gặp giám đốc Tôn nếu không có hẹn trước.”, nhân viên lễ tân vẫn tươi cười.

“Lâm Hàn này, chém gió kinh quá cơ!”

Ngô Xuyên đã biết trước kết quả này, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại ngập ngừng nói:

“Là Lâm Hàn bảo tôi đến tìm Tôn Minh.”

“Lâm Hàn?”

Ánh mắt của lễ tân chợt lóe, nhấc điện thoại lên gọi:

“Vâng, giám đốc Tôn, bây giờ tôi sẽ dẫn anh ấy đến gặp anh!”

Sau khi cúp điện thoại, lễ tân mỉm cười nói: “Mời anh đi theo tôi, giám đốc Tôn đang đợi anh ở phòng tiếp khách cấp cao.”

Ngô Xuyên trợn tròn mắt, đi theo lễ tân vào thang máy.

Nửa tiếng sau, Ngô Xuyên tràn đầy hưng phấn bước ra khỏi tòa nhà, anh ta vui đến nỗi tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quỹ đầu tư Nhân Phàm đã giao cho anh ta tất cả các công việc về bồi thường tái định cư khu Bành Hộ.

Tôn Minh hứa trong vòng ba ngày sẽ chuyển tiền bồi thường một trăm triệu tệ vào tài khoản của anh ta, còn kí hợp đồng.

Khoản một trăm triệu tệ này là để chi trả đền bù cho dân cư khu Bành Hộ, nếu không đủ thì sẽ chuyển thêm.

Người có tiền thật khác!

Ngô Xuyên trong lòng mơ tưởng đến những bộ quần áo và đồng hồ hàng hiệu mà anh không biết tên của Tôn Minh.

Đây mới chính là đỉnh của chóp!

Sau đó Ngô Xuyên bỗng nhiên nghĩ đến Lâm Hàn.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện