Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Chương 500: Ếch ngồi đáy giếng Đến khi tan làm, Triệu Tứ Hải lập tức gọi cho vợ Dương Duyệt để thông báo tin vui này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thật sao? Tứ Hải, lần này anh thật sự sắp phất lên rồi!”
Dương Duyệt đột nhiên trở nên kích động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Cảnh Đào đang ở bên cạnh uống cà phê, thấy thế thì nghi hoặc hỏi:
“Tứ Hải nói gì mà con kích động thế?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Duyệt vui mừng nhìn Dương Cảnh Đào nói:
“Bố, bố biết Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đúng không? Đó là hội nghị mà chỉ những người có tên tuổi lớn thực thụ mới được tham gia. Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này, Tứ Hải được tham gia với tư cách trợ lý của sếp!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương? Tứ Hải được tham gia?”
Dương Cảnh Đào xem TV và đọc báo nên cũng biết sắp diễn ra Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, ông ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đúng là Tứ Hải, ẩn dật nhiều năm, cuối cùng cũng hoá thân thành rồng! Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này là cơ hội để nó nhảy vọt! Nhà họ Dương cũng sắp lên như diều gặp gió rồi! Tứ Hải đúng là con rể tốt của bố, bảo Tứ Hải về thẳng nhà Tiểu Lệ đi, chúng ta cùng chúc mừng!”, Dương Cảnh Đào kích động toàn thân run rẩy.
Dương Duyệt gật đầu, lập tức thông báo cho Triệu Tứ Hải.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thông báo cho Tiểu Khiết nữa, bảo con bé tối nay tới cùng ăn bữa cơm”.
Dương Cảnh Đào lại nói, trong lòng ông ta đã có kế hoạch, lần trước ở biệt thự núi Vân Mộng, ông ta bị Lâm Hàn đuổi ra ngoài trước mặt bao nhiêu họ hàng, cực kỳ mất mặt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đến bây giờ Dương Cảnh Đào vẫn còn tức giận, nhưng đó đúng là nhà Lâm Hàn, ông ta cũng không có cách nào.
Lần này là cơ hội tốt để ông ta thể hiện uy phong trước mặt Lâm Hàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừ, mua được biệt thự ở núi Vân Mộng thì thế nào? Không có năng lực thì sớm muộn cũng sẽ gục ngã, tên vô dụng đó làm sao được như con rể Tứ Hải của mình, sự nghiệp đi lên, sau này còn lo không mua được biệt thự sao?”, Dương Cảnh Đào cười giễu.
…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhà họ Hạ, thành phố Dư Hàng, tỉnh Chiết.
Hạ Minh Hạo vừa nhận được tin nhắn của Lâm Hàn, nhưng ông ta không tin lắm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Là người nhà họ Hạ, đương nhiên Hạ Minh Hạo biết được nhiều thông tin hơn người bình thường, hơn nữa ông ta cũng có hiểu biết về Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này.
Nhìn bề ngoài, Hội nghị thượng đỉnh này chỉ cần công ty quan trọng, có tầm ảnh hưởng kinh tế là có tư cách tham gia, nhưng Hạ Minh Hạo biết thực ra không đơn giản như vậy, nó liên quan đến mạng lưới lợi ích khổng lồ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người bình thường có thể được ngồi ghế ngoài tham dự, nhưng vị trí đài chính thì nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoài ban tổ chức thì những người khác đều không có tư cách.
Cũng như nhà họ Hạ, biết nhiều tin tức chi tiết như vậy nhưng cũng không có tư cách vào đài chính, cùng lắm chỉ có thể ở ghế ngoài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chứ đừng nói đến việc đưa người vào đài chính, đây là chuyện không thể nào.
Điều mà nhà họ Hạ không làm được, Lâm Hàn có thể làm được sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Minh Hạo, có chuyện gì thế?”
Một người đàn ông trung niên, da mặt ngăm đen, chắp tay sau lưng đi vào, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Gia chủ!”
Nhìn thấy người đàn ông này, Hạ Minh Hạo lập tức đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt kính cẩn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông này chính là Hạ Đạt, người đứng đầu nhà họ Hạ, một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông!
“Gia chủ, không có gì, một đối tác đang bốc phét với tôi thôi ấy mà”, Hạ Minh Hạo đáp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bốc phét? Bốc phét cái gì, nói tôi nghe xem”.
Hạ Đạt bật cười, mặc dù Hạ Minh Hạo là chi thứ của nhà họ Hạ, địa vị trong gia tộc không cao, nhưng làm việc rất đáng tin, ấn tượng của Hạ Đạt về Hạ Minh Hạo luôn rất tốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Hạ Minh Hạo trông có vẻ hơi lúng túng, nhưng ông ta vẫn trả lời:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Một người nổi tiếng trên mạng không biết trời cao đất rộng, có chút tiền nên đầu tư vào Giải trí Tinh Quang của chúng ta. Vừa nãy cậu ta gửi tin nhắn cho tôi, nói sẽ để Giải trí Tinh Quang chúng ta lên kế hoạch và chọn người, cùng cậu ta tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, hơn nữa còn là vị trí đài chính. Đúng là bốc phét không cần nghĩ trước!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Đạt nghe vậy thì cau mày, sở dĩ vừa nãy ông ta vui như vậy là vì năm nay nhà họ Hạ phát triển tương đối tốt.
Bên Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương vừa đồng ý đơn đăng ký tham gia của ông ta, nhưng chỉ ngồi ở ghế ngoài. Dù là ghế ngoài thì cũng đã thể hiện thân phận, địa vị.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế mà bây giờ còn có một tên vắt mũi chưa sạch không biết từ đâu chui ra nói những lời ngông cuồng như vậy!
Tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, còn ngồi vị trí đài chính, không là lời ngông cuồng thì là gì?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừ! Đúng là không biết tốt xấu, Minh Hạo, sau này đừng hợp tác với loại người này, loại người này đã định sẵn chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng thôi!”
Hạ Đạt lạnh lùng nói, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, đối với loại người này, Hạ Đạt không muốn để tâm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
…
Cùng lúc đó, Dương Cảnh Đào dẫn Dương Duyệt và Dương Khiết cùng đến cổng biệt thự núi Vân Mộng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng lúc Dương Lệ từ công ty về, tình cờ thấy.
“Bố, chị, sao mọi người lại tới đây?”, Dương Lệ xuống xe rồi hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhớ lại chuyện lần trước ở biệt thự này là lòng lại bốc hoả.
“Sao? Tôi là bố cô mà cũng không được đến nhà con gái mình à?”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bố, con không có ý đó, sao lại không hoanh nghênh bố chứ? Bố xem, bố không báo trước nên con không chuẩn bị gì hết, biết trước thì con đã mua ít thức ăn rồi”.
Dương Lệ xấu hổ nói, lần trước Lâm
Hàn đuổi họ đi, Dương Lệ cảm thấy Dương Cảnh Đào quá đáng quá nên cũng không ngăn cản, làm như không thấy. Nhưng dù sao cũng là bố mình, nên khó tránh khỏi có chút áy náy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Duyệt ở bên cạnh cố ý ho khan một tiếng, nói kiểu cà khịa: “Lần này mọi người tới chỗ em chủ yếu là để chúc mừng Tứ Hải. Lần này con đường làm quan của Tứ Hải rộng mở rồi, sau này sẽ không bị người nào đấy thầm coi thường sau lưng nữa”.
“Sự nghiệp của anh rể có tiến triển rồi ạ? Chúc mừng anh chị, mọi người mau vào ngồi đi”, Dương Lệ hoàn toàn không nghe ra ý khác trong lời Dương Duyệt, cô chân thành nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn Dương Khiết, cô có chút khó chịu khi thấy Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cứ nhằm vào Dương Lệ, đồng thời cũng hơi tò mò hỏi:
“Bố, chị, anh rể có chuyện gì thế? Sao nhìn hai người cứ như nhặt được nhiều tiền lắm ý?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hừ! Đâu chỉ là nhiều tiền? Tứ Hải không giống như ai đó, có chút tiền mua biệt thự liền đắc ý. Tiểu Khiết, bố nói con nghe, sau này đừng tìm chồng như Lâm Hàn, nếu tìm thì tìm người như Tứ Hải ấy. Không, bằng một nửa Tứ Hải thôi cũng đủ rồi. Cùng chờ xem, biệt thự gì đấy, sau này với Tứ Hải cũng chẳng là gì!”
Dương Cảnh Đào đắc ý, nhưng không nói rõ ràng, cố ý tỏ vẻ thần bí.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó mọi người cùng vào biệt thự.
Thấy Dương Cảnh Đào đến, Lâm Hàn nhíu mày, nhưng thấy Dương Lệ đứng bên cạnh nên anh không nổi nóng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn Dương Cảnh Đào vào nhà thấy Lâm Hàn không chào hỏi mình, không nói một lời thì lòng rất bất mãn, Lâm Hàn so với con rể cả Triệu Tứ Hải thì ngoại hình hay lòng hiếu thuận đều kém xa.
Hạ Đạt nghe vậy thì cau mày, sở dĩ vừa nãy ông ta vui như vậy là vì năm nay nhà họ Hạ phát triển tương đối tốt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương vừa đồng ý đơn đăng ký tham gia của ông ta, nhưng chỉ ngồi ở ghế ngoài. Dù là ghế ngoài thì cũng đã thể hiện thân phận, địa vị.
Thế mà bây giờ còn có một tên vắt mũi chưa sạch không biết từ đâu chui ra nói những lời ngông cuồng như vậy!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, còn ngồi vị trí đài chính, không là lời ngông cuồng thì là gì?
“Hừ! Đúng là không biết tốt xấu, Minh Hạo, sau này đừng hợp tác với loại người này, loại người này đã định sẵn chỉ có thể là ếch ngồi đáy giếng thôi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Đạt lạnh lùng nói, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, đối với loại người này, Hạ Đạt không muốn để tâm.
…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cùng lúc đó, Dương Cảnh Đào dẫn Dương Duyệt và Dương Khiết cùng đến cổng biệt thự núi Vân Mộng.
Đúng lúc Dương Lệ từ công ty về, tình cờ thấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bố, chị, sao mọi người lại tới đây?”, Dương Lệ xuống xe rồi hỏi.
Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhớ lại chuyện lần trước ở biệt thự này là lòng lại bốc hoả.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Sao? Tôi là bố cô mà cũng không được đến nhà con gái mình à?”, Dương Cảnh Đào lạnh lùng nói.
“Bố, con không có ý đó, sao lại không hoanh nghênh bố chứ? Bố xem, bố không báo trước nên con không chuẩn bị gì hết, biết trước thì con đã mua ít thức ăn rồi”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Lệ xấu hổ nói, lần trước Lâm Hàn đuổi họ đi, Dương Lệ cảm thấy Dương Cảnh Đào quá đáng quá nên cũng không ngăn cản, làm như không thấy. Nhưng dù sao cũng là bố mình, nên khó tránh khỏi có chút áy náy.
Dương Duyệt ở bên cạnh cố ý ho khan một tiếng, nói kiểu cà khịa: “Lần này mọi người tới chỗ em chủ yếu là để chúc mừng Tứ Hải. Lần này con đường làm quan của Tứ Hải rộng mở rồi, sau này sẽ không bị người nào đấy thầm coi thường sau lưng nữa”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Sự nghiệp của anh rể có tiến triển rồi ạ? Chúc mừng anh chị, mọi người mau vào ngồi đi”, Dương Lệ hoàn toàn không nghe ra ý khác trong lời Dương Duyệt, cô chân thành nói.
Còn Dương Khiết, cô có chút khó chịu khi thấy Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cứ nhằm vào Dương Lệ, đồng thời cũng hơi tò mò hỏi:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bố, chị, anh rể có chuyện gì thế? Sao nhìn hai người cứ như nhặt được nhiều tiền lắm ý?”
“Hừ! Đâu chỉ là nhiều tiền? Tứ Hải không giống như ai đó, có chút tiền mua biệt thự liền đắc ý. Tiểu Khiết, bố nói con nghe, sau này đừng tìm chồng như Lâm Hàn, nếu tìm thì tìm người như Tứ Hải ấy. Không, bằng một nửa Tứ Hải thôi cũng đủ rồi. Cùng chờ xem, biệt thự gì đấy, sau này với Tứ Hải cũng chẳng là gì!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Cảnh Đào đắc ý, nhưng không nói rõ ràng, cố ý tỏ vẻ thần bí.
Sau đó mọi người cùng vào biệt thự.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thấy Dương Cảnh Đào đến, Lâm Hàn nhíu mày, nhưng thấy Dương Lệ đứng bên cạnh nên anh không nổi nóng.
Còn Dương Cảnh Đào vào nhà thấy Lâm Hàn không chào hỏi mình, không nói một lời thì lòng rất bất mãn, Lâm Hàn so với con rể cả Triệu Tứ Hải thì ngoại hình hay lòng hiếu thuận đều kém xa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Lâm Hàn, nói thế nào tôi cũng là bố vợ cậu, mặc dù quan hệ giữa chúng ta không hoà hợp, nhưng tôi đến mà ngay cả một câu cậu cũng không chào hỏi à?”
Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng lên tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hoan nghênh? Tôi chưa bao giờ chào đón sự xuất hiện của ông”.
Lâm Hàn lườm ông ta rồi thờ ơ nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.