Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Chương 523: Cá cược xNếu chuyện này là thật, vậy thì bối cảnh của Lâm Hàn đáng làm người khác phải suy ngẫm lắm, thân phận địa vị của Phùng Thạch đã rõ ra đó rồi, nhưng ông ta lại còn kính trọng Lâm Hàn như thế, tất nhiên Lâm Hàn phải có lai lịch gì đó ghê gớm hơn nhiều.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cũng vì lẽ đó, sau khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, công việc đều luôn suôn sẻ, lần này còn được trực tiếp trở thành người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, tất cả đều nói lên hết thảy rồi.
Có điều, Triệu Tứ Hải vẫn chưa chắc chắn lắm, trước mắt cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ông xã, em hỏi anh đấy, sao không trả lời em?", Dương Duyệt lại hỏi.
"Hở?", Triệu Tứ Hải hoàn hồn, nói: "Anh cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng trước mắt thì cứ chạy đến xem đã, Dương Lệ ắt hẳn sẽ nhanh chóng phất lên như diều gặp gió, đến khi đó, muốn được chú ý thêm chút thì chúng ta phải kéo gần quan hệ!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cái này em biết rồi", Dương Duyệt gật đầu, nói: "Dương Lệ là em gái em, sao không giúp em được? Yên tâm đi!"
Máy bay của đoàn người Lâm Hàn vừa đáp ở sân bay Đông Hải thì lập tức nhận được cuộc gọi từ Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chị cả, anh rể, sao hai người lại đến đây? Hôm nay không đi làm sao?", Dương Lệ khó hiểu hỏi.
Dương Duyệt vội vàng bước lên, đỡ lấy túi xách của Dương Lệ rồi đưa cho Triệu Tứ Hải, sau đó thì thân thiết khoác tay Dương Lệ, nói: "Còn không phải vì để đón em gái vất vả đi công tác của chị về sao? Người làm chị cả như chị thì sao có thể không đến chào mừng em về được!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Triệu Tứ Hải đứng cạnh cũng hớn hở khen ngợi: "Tiểu Lệ à, anh có xem video Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương rồi, thấy em giỏi quá đi mất, một mình em đại diện phát biểu ở trong hội nghị thật đáng để anh phải học tập theo. Chắc chắn một ngày không xa, Tiểu Lệ em sẽ được thăng chức vùn vụt thôi!"
Dương Cảnh Đào nghe vậy, lại có chút nghi hoặc. Cả ngày hôm qua, lúc Dương Lệ đang bận rộn với Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, Dương Cảnh Đào vẫn đang dạo chơi Cảng Đảo, mở mang kiến thức về phong tục tập quán nơi đây, vốn dĩ chẳng hay biết gì về những sự kiện xảy ra ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi nghe tới lời của Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào khó hiểu hỏi: "Trong hội nghị đã xảy ra chuyện gì? Tứ Hải, con kể cho bố nghe đi!"
Triệu Tứ Hải vội gật đầu, lấy điện thoại di động ra lướt tới bài báo, ân cần đưa cho Dương Cảnh Đào xem.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù, Dương Lệ đi chuyến này cốt yếu là vì mưu cầu sự nghiệp phất lên, nhưng Triệu Tứ Hải biết rõ Dương Lệ là một người con hiếu thảo, tin rằng chỉ cần giữ quan hệ tốt với người bố vợ này, đến khi cần, Dương Lệ muốn từ chối thì cũng khó, con đường công danh sau này của Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!
Dương Cảnh Đào xem qua một lượt, nhất thời vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn ngập niềm tự hào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn dĩ, ông ta nghĩ rằng Dương Lệ có thể góp mặt trong loại hội nghị tầm cỡ này đã là giỏi lắm rồi, nhưng nào ngờ, Dương Lệ lại còn tham dự với tư cách là người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương. Hơn nữa, với những biểu hiện vượt trội như thế, đã giành được không ít lời khen ngợi có cánh.
Phải một lúc sau, Dương Cảnh Đào mới hoàn hồn lại, nói: "Đúng là con gái của Dương Cảnh Đào tôi, giỏi giang quá đi mất, sau này con đường sự nghiệp của con chắc chắn rất xán lạn!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đúng thế!", Triệu Tứ Hải cũng nhanh chóng hùa theo: "Bố, bố cũng thấy đó, ban đầu đoàn đại biểu chính và các thành viên vòng ngoài còn xem thường Tiểu Lệ lắm, nhưng sau đó thì sao? Từng tràng pháo tay vang lên, mỗi người bọn họ liền thảo luận sôi nổi, còn không phải nhờ vào biểu hiện xuất sắc của Tiểu Lệ sao? Ai dám xem thường Tiểu Lệ nữa chứ!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Bố, anh rể, mọi người đừng khen em nữa, em ngại lắm, kế hoạch này vốn dĩ cùng công ty vạch ra mà, em chẳng qua chỉ là người phụ trách công bố mà thôi!", Tiểu Lệ mắc cỡ nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Có gì mà ngại chứ? Đây là sự thật mà, Tiểu Lệ giỏi giang thế nào chúng ta đều thấy rõ, ai dám nghi ngờ chứ? Tin rằng không lâu nữa, Tiểu Lệ em sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt cho mà xem, đến lúc đó đừng quên giúp anh rể đó!"
Triệu Tứ Hải vừa nói nhưng cũng vừa âm thầm để ý tới Lâm Hàn, lại thấy vẻ mặt Lâm Hàn rất bình tĩnh, dường như chẳng có mấy phản ứng với chuyện này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảnh tượng có hơi là lạ này nhất thời càng làm cho hoài nghi trong lòng Triệu Tứ Hải sâu hơn. Nếu như Lâm Hàn thật sự chỉ là một tên vô dụng như trước mặt mọi người, có xuất thân khá tốt thôi, thì không thể nào bình tĩnh trước loại chuyện đang diễn ra như này được, chắc hẳn phải vô cùng kích động mới phải.
Mặc dù trong lòng vẫn đang ngờ vực, nhưng Triệu Tứ Hải cũng không dám nói ra khỏi miệng, mà chỉ giấu trong bụng, cứ đợi quan sát thêm rồi hẵng tính.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu Lệ, em đã biểu hiện tốt trong hội nghị lần này, không bằng chúng ta cùng nhau ăn mừng một bữa đi?", Dương Duyệt nói.
Dương Lệ hơi do dự, bèn nói: "Hay để lần sau đi, em vừa hay còn vài việc cần làm ngay, số lượng cũng khá nhiều, phải nhanh chóng về làm mới được, đợi không lâu nữa em sẽ mời mọi người một bữa nhé?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đúng thế, đúng thế, Tiểu Lệ nói rất đúng, bọn anh sẽ nhanh chóng đưa em về làm việc cho thật tốt, đừng để lỡ việc lớn lại không hay!", Triệu Tứ Hải vội nói.
Rất nhanh, Dương Lệ và Lâm Hàn được Triệu Tứ Hải ân cần đưa về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ăn một bữa qua loa, Dương Lệ nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Lâm Hàn đang tính đi nghỉ một lúc thì lại nhận được một cuộc điện thoại...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn liếc nhìn số thì nhận ra là của Dương Tiêu.
Sắc mặt anh liền thay đổi, nhưng vẫn bắt máy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Lâm Hàn, cậu không quên trận cá cược của hai ta chứ?", Dương Tiêu châm chọc nói.
Lâm Hàn cười đáp: "Đương nhiên rồi, sao hả? Ông muốn đổi ý à?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Tiêu hừ lạnh, nói: "Tôi đã báo chuyện các cược này cho gia tộc biết, bây giờ cậu có hối hận thì cũng đã muộn rồi, ngay cả bố cậu là Lâm Thiên Tiếu cũng đang ngầm chấp nhận chuyện này. Lâm Hàn, trái lại tôi cũng muốn xem thử cậu có cách gì đây, không có nhà họ Lâm làm chỗ dựa, tôi xem cậu còn vốn liếng để mà kiêu ngạo không!"
"Gia tộc biết rồi à? Vậy cũng tốt, tránh cho lão già ông nuốt lời, còn về chuyện làm thế nào mà không cần nhờ vào gia tộc thì cũng đếch cần ông phải lo!", Lâm Hàn trả lời với vẻ mặt thoải
mái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Dương Tiêu ở đầu dây bên kia chợt thay đổi. Chuyện này đã thông qua gia tộc thì cũng như ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý được, vốn ông ta cho rằng, khi Lâm Hàn biết được tin này ít nhất sẽ phải hoảng hốt, nhưng không ngờ anh lại tự tin và ung dung đến thế.
Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có cách gì sao? Trong lòng Dương Tiêu cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng có điều nghĩ lại, chuyện bên Lâm Hàn ông ta cũng đã điều tra kỹ càng rồi, nếu không có nhà họ Lâm, vốn không thế "chơi lại" quý tộc nhà họ Khương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hừ, khua môi múa mép thì có gì hay ho? Tôi cũng muốn xem thử bản lĩnh cậu thế nào!", Dương Tiêu nói xong thì cúp máy.
Lâm Hàn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ung dung vừa rồi bây giờ lại trở nên nghiêm túc hơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bố anh - Lâm Thiên Tiếu cũng đã ngầm chấp nhận chuyện này, nó chứng tỏ bên kia cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu không với tính cách của Lâm Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ ra mặt giúp Lâm Hàn.
"Xem ra lần này, mình phải tự dựa vào bản thân rồi, nếu không cục diện bên bố sẽ rất bất lợi", Lâm Hàn lẩm bẩm nói, trong lòng biết rõ phải nhanh chóng tìm ra cách đòi nợ quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Có gì mà ngại chứ? Đây là sự thật mà, Tiểu Lệ giỏi giang thế nào chúng ta đều thấy rõ, ai dám nghi ngờ chứ? Tin rằng không lâu nữa, Tiểu Lệ em sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt cho mà xem, đến lúc đó đừng quên giúp anh rể đó!"
Triệu Tứ Hải vừa nói nhưng cũng vừa âm thầm để ý tới Lâm Hàn, lại thấy vẻ mặt Lâm Hàn rất bình tĩnh, dường như chẳng có mấy phản ứng với chuyện này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảnh tượng có hơi là lạ này nhất thời càng làm cho hoài nghi trong lòng Triệu Tứ Hải sâu hơn. Nếu như Lâm Hàn thật sự chỉ là một tên vô dụng như trước mặt mọi người, có xuất thân khá tốt thôi, thì không thể nào bình tĩnh trước loại chuyện đang diễn ra như này được, chắc hẳn phải vô cùng kích động mới phải.
Mặc dù trong lòng vẫn đang ngờ vực, nhưng Triệu Tứ Hải cũng không dám nói ra khỏi miệng, mà chỉ giấu trong bụng, cứ đợi quan sát thêm rồi hẵng tính.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu Lệ, em đã biểu hiện tốt trong hội nghị lần này, không bằng chúng ta cùng nhau ăn mừng một bữa đi?", Dương Duyệt nói.
Dương Lệ hơi do dự, bèn nói: "Hay để lần sau đi, em vừa hay còn vài việc cần làm ngay, số lượng cũng khá nhiều, phải nhanh chóng về làm mới được, đợi không lâu nữa em sẽ mời mọi người một bữa nhé?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đúng thế, đúng thế, Tiểu Lệ nói rất đúng, bọn anh sẽ nhanh chóng đưa em về làm việc cho thật tốt, đừng để lỡ việc lớn lại không hay!", Triệu Tứ Hải vội nói.
Rất nhanh, Dương Lệ và Lâm Hàn được Triệu Tứ Hải ân cần đưa về nhà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ăn một bữa qua loa, Dương Lệ nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Lâm Hàn đang tính đi nghỉ một lúc thì lại nhận được một cuộc điện thoại...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn liếc nhìn số thì nhận ra là của Dương Tiêu.
Sắc mặt anh liền thay đổi, nhưng vẫn bắt máy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Lâm Hàn, cậu không quên trận cá cược của hai ta chứ?", Dương Tiêu châm chọc nói.
Lâm Hàn cười đáp: "Đương nhiên rồi, sao hả? Ông muốn đổi ý à?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Tiêu hừ lạnh, nói: "Tôi đã báo chuyện các cược này cho gia tộc biết, bây giờ cậu có hối hận thì cũng đã muộn rồi, ngay cả bố cậu là Lâm Thiên Tiếu cũng đang ngầm chấp nhận chuyện này. Lâm Hàn, trái lại tôi cũng muốn xem thử cậu có cách gì đây, không có nhà họ Lâm làm chỗ dựa, tôi xem cậu còn vốn liếng để mà kiêu ngạo không!"
"Gia tộc biết rồi à? Vậy cũng tốt, tránh cho lão già ông nuốt lời, còn về chuyện làm thế nào mà không cần nhờ vào gia tộc thì cũng đếch cần ông phải lo!", Lâm Hàn trả lời với vẻ mặt thoải mái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sắc mặt Dương Tiêu ở đầu dây bên kia chợt thay đổi. Chuyện này đã thông qua gia tộc thì cũng như ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý được, vốn ông ta cho rằng, khi Lâm Hàn biết được tin này ít nhất sẽ phải hoảng hốt, nhưng không ngờ anh lại tự tin và ung dung đến thế.
Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có cách gì sao? Trong lòng Dương Tiêu cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng có điều nghĩ lại, chuyện bên Lâm Hàn ông ta cũng đã điều tra kỹ càng rồi, nếu không có nhà họ Lâm, vốn không thế "chơi lại" quý tộc nhà họ Khương!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hừ, khua môi múa mép thì có gì hay ho? Tôi cũng muốn xem thử bản lĩnh cậu thế nào!", Dương Tiêu nói xong thì cúp máy.
Lâm Hàn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ung dung vừa rồi bây giờ lại trở nên nghiêm túc hơn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bố anh - Lâm Thiên Tiếu cũng đã ngầm chấp nhận chuyện này, nó chứng tỏ bên kia cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu không với tính cách của Lâm Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ ra mặt giúp Lâm Hàn.
"Xem ra lần này, mình phải tự dựa vào bản thân rồi, nếu không cục diện bên bố sẽ rất bất lợi", Lâm Hàn lẩm bẩm nói, trong lòng biết rõ phải nhanh chóng tìm ra cách đòi nợ quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kể từ hôm đồng ý cá cược với Dương Tiêu, Lâm Hàn luôn suy nghĩ tìm ra cách giải quyết, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có cách gì hay ho cả.
Dù sao nếu không dựa vào nhà họ Lâm, thế lực trong tay Lâm Hàn tuy không phải rất yếu, nhưng để đối phó với một quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh thì có vẻ thiếu quá nhiều.
Anh nợ em một câu yêu thương!