Chàng Rể Vô Song

Chương 529


trước sau

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 529: Lâm Thiên Tiếu Lâm Hàn nhìn về nơi xa, vẫn không nói gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh im lặng một lúc, rồi chợt mở miệng:

"Ngô Xuyên".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Hàn, tôi đây!"

Ngô Xuyên lẳng lặng đứng cạnh nãy giờ cũng ngẩn người, sau đó mới giật mình hoàn hồn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Hàn, anh..."

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh thông báo cho Nhan Thành và khoảng chục anh em Tôn Hàn Các đáng tin, sáng mai, mọi người sẽ đi cùng tôi tới thành phố Thiên Kinh", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Ngô Xuyên gật đầu theo bản năng, rồi chợt sửng sốt:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh Hàn, anh thật sự định đi đến nhà họ Khương gì đó ở thành phố Thiên Kinh để xin lỗi à? Chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi sẽ trực tiếp dẫn người xử bọn họ luôn, xin lỗi gì chứ?"

"Bảo anh đi thì anh đi đi", Lâm Hàn nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hở? Vâng".

Ngô Xuyên không hỏi thêm gì nữa, lập tức làm theo lời Lâm Hàn, đi thông báo cho mọi người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Còn Lâm Hàn thì lái xe về biệt thự núi Vân Mộng.

Chuyến đi này tràn đầy hung hiểm, nên phải sắp xếp chuyện trong nhà cho tốt trước đã.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Về đến nhà, Dương Lệ vẫn bận bịu với công việc.

"Dì Hà, đi làm vài món mà Tiểu Lệ thích ăn đi", Lâm Hàn nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vâng thưa cậu Lâm".

Dì Hà đáp, sau đó đi vào bếp nấu ăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn cũng không làm phiền Dương Lệ, chỉ thu xếp mấy bộ quần áo, rồi ngồi đợi trong phòng khách.

Mãi đến tận lúc ăn cơm trưa, Dương Lệ mới đi ra khỏi phòng, thấy Lâm Hàn đang ngồi trong phòng khách thì vội vàng bước tới ngồi xuống cạnh anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Ông xã, anh có chuyện gì ạ?"

Dương Lệ như nhận ra điều gì đó hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh phải đi ra ngoài, có lẽ mất vài ngày, cũng có thể là nửa tháng mới trở về", Lâm Hàn vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói.

Dương Lệ cẩn thận quan sát anh, dù sao đã sống với nhau lâu vậy rồi, tuy Lâm Hàn không nói là chuyện gì, nhưng cô cũng đoán được một chút. Có điều, cô không có hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu, đáp:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Anh yên tâm đi, mọi thứ trong nhà đều tốt cả, tự bản thân anh chú ý cẩn thận là được, về sớm hay muộn cũng không sao, cứ bình an trở về là tốt rồi".

Lúc này, dì Hà đã nấu đồ ăn xong, bước tới hỏi: "Cậu Lâm, cô Lâm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, giờ ăn luôn ạ?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm hàn gật đầu, rồi kéo Dương Lệ đi ăn cơm.

Trong bữa ăn, hai người cười nói về những việc xung quanh, nhưng ai cũng ăn ý không nhắc đến chuyến đi này của Lâm Hàn, dường như đây chỉ là một bữa ăn bình thường mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi ăn xong, Lâm Hàn lại ôm Dương Lệ ngồi xem TV trong phòng khách thả lỏng một chút, rồi mới bảo Dương Lệ đi làm việc tiếp. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !

Lâm Hàn nhìn bóng lưng Dương Lệ, nói với dì Hà bên cạnh: 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Dì Hà, lần này tôi đi có lẽ sẽ hơi lâu, trong khoảng thời gian này, nếu có ai đến gây rối, dì bảo Tiểu Lệ gọi vào số điện thoại này nhé".

Lâm Hàn nói xong, đưa một tấm card qua, bên trên là số của ông Vân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vâng".

Dì Hà không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu nhận lấy rồi cẩn thận cất đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn không nói gì thêm nữa, nhìn tin tức và địa chỉ Ngô Xuyên nhắn đến trên điện thoại, bèn cầm chút hành lý đơn giản kia rồi đi ra ngoài.

Mãi đến khi Lâm Hàn đi rồi, trên gương mặt Dương Lệ vẫn đang bận bịu với công việc như thường lệ mới hiện lên vẻ lo lắng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy không biết đó là chuyện gì, nhưng cô mơ hồ cảm thấy nó có quan hệ với hôn ước của anh.

Trong lòng cô rất lo lắng, nhưng vì không làm Lâm Hàn sao nhãng, để anh không phải bận tâm chuyện ở nhà, Dương Lệ mới cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Giờ khi Lâm Hàn đã đi, khóe mắt cô chợt đỏ hoe:

"Ông xã..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


...

Phía bên kia, tại lối ra vào đường cao tốc thành phố Đông Hải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn đã hội họp với Ngô Xuyên, Nhân Thành và mười người thành viên Tôn Hàn Các. Đám Tiểu Đông, Tiểu Tây cũng có mặt.

"Cậu Lâm, lần này chúng ta đi đâu à?", Tiểu Tây mở miệng hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Mấy người Tôn Hàn Các còn lại cũng khó hiểu nhìn anh, bọn họ mới chỉ biết chút chút về chuyện lần này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tại phố Wall, Mỹ.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà tài chính.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bên trong đặt một cái bàn dài, có hai người ngồi đối diện nhau.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngồi trên ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên, dáng người cao to có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thì đầy thâm thúy, nhưng ở mặt khí chất lại hiền hòa, giản dị gần gũi như gió xuân, có hơi hao hao giống Lâm Hàn.

Mà người còn lại là một ông cụ tóc hoa râm, khuôn mặt có chút xấu xí, mắt tam giác, khí chất hơi đáng khinh bỉ ổi, nhưng cả người lại toát lên vẻ uy nghiêm của người ngồi trên địa vị cao lâu năm, khiến cho người ta không dám tới gần.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người đàn ông trung niên chính là chủ tịch tập đoàn họ Lâm, và cũng là ông chủ nhà họ Lâm - Lâm Thiên Tiếu!


Ông cụ kia lại là Dương Tiêu, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Lâm, có thể nói là dưới một người trên ngàn người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cả hai đều rất quan tâm đến trận cá cược kia của Lâm Hàn, vẫn đang âm thầm điều tra, mỗi một hành động của họ, bên này đều biết hết.

Ngay cả cuộc nói chuyện của Khương Thư Nhai với Lâm Hàn, bên này cũng biết, nên đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt của anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngay vừa nãy, hai người đều nhận được báo cáo của cấp dưới, đám Lâm Hàn vừa lái xe lên cao tốc, mục tiêu là thành phố Thiên Kinh, thậm chí còn lợi dụng camera theo dõi chụp hình lại.

Dương Tiêu nhìn Lâm Thiên Tiếu, hơi đắc ý cười nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Lâm Thiên Tiếu, giờ Lâm Hàn cúi đầu trước nhà họ Khương, thì đương nhiên không thể nào lấy lại được 20 tỷ kia, chắc chắn cũng chẳng thực hiện được trận cá cược này. Không ngờ Lâm Thiên Tiếu ông hiển hách cả đời, lại không dạy dỗ được con trai nên cơm nên cháo gì".

Lâm Thiên Tiếu lạnh nhạt nhìn Dương Tiêu, không nói gì, chẳng lộ ra tý cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho nụ cười trên mặt Dương Tiêu ngồi đối diện dần dần tắt ngúm, không dám nói lung tung.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tiêu im lặng một lát rồi nói tiếp:

"Lâm Thiên Tiếu, tôi cũng không làm khó ông, dù Lâm Hàn có vô tích sự thì vẫn là con ông, cậu ta không thực hiện được lời hứa cũng không cần từ bỏ vị trí người thừa kế, vẫn có thể kế thừa nhà họ Lâm. Chỉ có điều, khả năng của cậu ta có vẻ yếu, sau này không thể nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, ông thấy sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Thiên Tiếu nhìn Dương Tiêu, ông ấy đương nhiên hiểu được ý của ông ta.


Ngồi trên ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên, dáng người cao to có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thì đầy thâm thúy, nhưng ở mặt khí chất lại hiền hòa, giản dị gần gũi như gió xuân, có hơi hao hao giống Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà người còn lại là một ông cụ tóc hoa râm, khuôn mặt có chút xấu xí, mắt tam giác, khí chất hơi đáng khinh bỉ ổi, nhưng cả người lại toát lên vẻ uy nghiêm của người ngồi trên địa vị cao lâu năm, khiến cho người ta không dám tới gần.

Người đàn ông trung niên chính là chủ tịch tập đoàn họ Lâm, và cũng là ông chủ nhà họ Lâm - Lâm Thiên Tiếu!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông cụ kia lại là Dương Tiêu, cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Lâm, có thể nói là dưới một người trên ngàn người.

Cả hai đều rất quan tâm đến trận cá cược kia của Lâm Hàn, vẫn đang âm thầm điều tra, mỗi một hành động của họ, bên này đều biết hết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngay cả cuộc nói chuyện của Khương Thư Nhai với Lâm Hàn, bên này cũng biết, nên đương nhiên hiểu rõ tình hình trước mắt của anh.

Ngay vừa nãy, hai người đều nhận được báo cáo của cấp dưới, đám Lâm Hàn vừa lái xe lên cao tốc, mục tiêu là thành phố Thiên Kinh, thậm chí còn lợi dụng camera theo dõi chụp hình lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Tiêu nhìn Lâm Thiên Tiếu, hơi đắc ý cười nói:

"Lâm Thiên Tiếu, giờ Lâm Hàn cúi đầu trước nhà họ Khương, thì đương nhiên không thể nào lấy lại được 20 tỷ kia, chắc chắn cũng chẳng thực hiện được trận cá cược này. Không ngờ Lâm Thiên Tiếu ông hiển hách cả đời, lại không dạy dỗ được con trai nên cơm nên cháo gì".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Thiên Tiếu lạnh nhạt nhìn Dương Tiêu, không nói gì, chẳng lộ ra tý cảm xúc nào, nhưng lại khiến cho nụ cười trên mặt Dương Tiêu ngồi đối diện dần dần tắt ngúm, không dám nói lung tung.

Dương Tiêu im lặng một lát rồi nói tiếp:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lâm Thiên Tiếu, tôi cũng không làm khó ông, dù Lâm Hàn có vô tích sự thì vẫn là con ông, cậu ta không thực hiện được lời hứa cũng không cần từ bỏ vị trí người thừa kế, vẫn có thể kế thừa nhà họ Lâm. Chỉ có điều, khả năng của cậu ta có vẻ yếu, sau này không thể nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, ông thấy sao?"

Lâm Thiên Tiếu nhìn Dương Tiêu, ông ấy đương nhiên hiểu được ý của ông ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Điều đó tương đương với mất hết quyền lực, để Lâm Hàn trở thành một con rối mà thôi. Trông thì có vẻ vẫn là ông chủ nhà họ Lâm, nhưng thực tế lại chẳng có quyền hành gì, không thể sử dụng bất cứ nguồn tài lực nào của gia tộc.

Dương Tiêu lại bổ sung:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vả lại, phải giao 70% nghiệp vụ của tập đoàn nhà họ Lâm cho người mà tôi chỉ định xử lý, và tôi sẽ chọn ra người có năng lực ấy, 30% còn lại thì vẫn do ông quản lý, thế nào?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện