Chàng Rể Vô Song

Chương 732


trước sau

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Sáng sớm hôm sau.  

             Hôm nay là chủ nhật, hôm qua lại trải qua chuyện kia nên cả Lâm Hàn và Dương Lệ đều hơi mệt. Vì thế, họ chỉ nghỉ ngơi trong biệt thự.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Còn Dương Lệ vẫn bề bộn với công việc, nay cuối cùng cũng có thể ngủ nướng một hồi.  

             Lâm Hàn lại dậy từ sớm, nhưng cũng chẳng có gì để làm.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Vốn định hợp tác với Bắc Đông, giờ lại xảy ra chuyện như thế, chuyện hợp tác chắc phải tạm hoãn chờ liên lạc được với Trương Thiên Sơn rồi mới quyết định tiếp được.  

             Lúc này, trời vừa sáng, ngoài biệt thự núi Vân Mộng bỗng có hai chiếc xe dừng lại trước cửa.  
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Có chắc chỗ này là nhà của cậu Lâm không?", La Văn hỏi.  


             "Chắc ạ, theo kết qua điều tra thì chính là nơi này", một tên đàn em của La Văn đáp.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             La Văn gật đầu, bước xuống xe.  

             Lâm Hàn chỉ mới quen biết Trương Thiên Sơn gần đây thôi, nên Trương Thiên Sơn cũng không biết địa chỉ của anh, lại càng không cần phải nói đến La Văn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             La Văn chỉ biết Lâm Hàn là ông trùm vùng Hoa Đông, có thực lực rất mạnh, hiện đang sống ở thành phố Đông Hải, còn lại thì mù tịt.  

             Nhưng trước khi đi, La Văn đã bảo đàn em điều tra, cuối cùng tra được một căn biệt thự có người đứng tên là Lâm Hàn nên mới chạy tới đây.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mà lúc này, La Văn nhìn biệt thự núi Vân Mộng, lại hơi lo nó không phải chỗ ở của Lâm Hàn.  

             Căn biệt thự này trông thì sang trọng và hoa lệ đó, vị trí hay diện tích cũng thuộc loại 1, giá cả chắc chắn rất đắt đỏ, là nơi ở mà đa số người trên thế giới này có cố gắng cả đời cũng không mua nổi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Thế nhưng, so với thân phận của Lâm Hàn thì nó lại không xứng cho lắm.  

             Dù sao, Lâm Hàn cũng là ông trùm Hoa Đông, là người có thể ngồi ngang hàng với Đại bàng núi Trương Thiên Sơn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Trương Thiên Sơn có thể sống trong một trang viên khổng lồ, lẽ nào Lâm Hàn lại chỉ có một căn biệt thự này thôi ư?  

             Có điều, giờ La Văn cũng không điều tra ra kịp chỗ ở của Lâm Hàn, chỉ có thể hỏi trước rồi tính sau.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Sau đó, La Văn bèn ấn chuông cửa.  

             Dì Hà đang quét sân nghe thấy tiếng chuông bèn đi tới.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Các người là?"  

             Dì Hà nhìn đám người kia, hơi sợ sệt hỏi.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Dẫu sao, đám người La Văn nhìn chẳng giống người bình thường chút nào, ai cũng có sát khí, rõ ràng không phải người đứng đắn gì. Chỉ có La Văn là nhìn đỡ tý, trông có vẻ khá nho nhã.  

             Hơn nữa, vì đám La Văn không ngừng lên đường nên đã hai ngày vẫn chưa nghỉ ngơi gì.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Tuy thực tế trên đường ngoài lái xe ra, những người còn lại có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.  

             Nhưng Đại bàng núi Trương Thiên Sơn - đại ca của họ đang bị Tạ Kiến An bắt, mạng sống không phút giây nào là không bị đe dọa, bọn họ nghỉ ngơi được mới là lạ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Cũng vì không muốn ảnh hưởng tới việc cứu giúp Trương Thiên Sơn sắp tới, bọn họ mới ép mình chợp mắt một lát, không thì sẽ không đủ sức mà đi cứu Trương Thiên Sơn.  

             Dù thế, lúc này đám người La Văn cũng treo hai con mắt gấu trúc, vẻ mặt giăng đầy sự mệt mỏi, trông hơi đáng sợ.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Xin chào, xin hỏi, đây là chỗ ở của cậu Lâm à? Chúng tôi muốn tìm cậu ấy có chút chuyện cần bàn", La Văn khách sáo hỏi.  

             Dì Hà nghe vậy thì hơi bất ngờ, những người này trông hung hăng đáng sợ vậy mà lại rất khách sáo với cậu Lâm, hình như cũng không phải tới để gây chuyện.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Một khi đã như vậy, dì Hà cũng chuẩn bị đi thông báo cho Lâm Hàn.  
Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.

             "Đúng vậy, các người chờ một lát, tôi đi thông báo cho cậu Lâm", dì Hà cũng không mở cửa, đề phòng lỡ có chuyện gì xảy
ra, sau đó mới vội vàng đi thông báo cho Lâm Hàn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Đám người La Văn thấy thế cũng không khó chịu, trái lại còn hết sức vui mừng, không ngờ nơi này lại thật sự là chỗ ở của Lâm Hàn. Cuối cùng họ cũng gặp được anh, trước mắt thì người có thể giúp Trương Thiên Sơn chỉ có mình Lâm Hàn thôi.  

             Cửa phòng Lâm Hàn bị người khẽ gõ mấy cái.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lâm Hàn nhẹ nhàng đứng dậy, đắp chăn cho Dương Lệ rồi mới mở cửa ra.  

             "Thưa cậu Lâm, bên ngoài có một đám người đến, trông không giống người thường, cũng không phải người nơi này. Họ nói là có chuyện quan trọng cần bàn với cậu, giọng điệu nghe có vẻ rất khách sáo", dì Hà vội nói.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lâm Hàn gật đầu, anh cũng không nghĩ nhiều mà đi theo dì Hà ra ngoài.  

             Xung quanh Lâm Hàn có một số vệ sĩ đang âm thầm bảo vệ anh, đây là quyền lợi của người thừa kế nhà họ Lâm.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm, nên bên cạnh lại được đổi một đám vệ sĩ lợi hại hơn.  

             Hơn nữa, sau chuyện ngày hôm qua, Lâm Hàn lo lắng cho sự an toàn của Dương Lệ nên còn đặc biệt sắp xếp người ở Tôn Hàn Các đi bảo vệ cô.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Bởi vậy lúc này, xung quanh biệt thự núi Vân Mộng trông thì bình yên tĩnh lặng đó, nhưng thực tế lại có một số vệ sĩ đang ẩn núp.  

             Tuy không nhiều, nhưng họ đều là cao thủ đứng đầu, có thực lực vô cùng lợi hại.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Trên thực tế, đám La Văn vừa đến thì những vệ sĩ kia cũng đã phát hiện ra họ. Chẳng qua, họ cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ yên lặng đợi lệnh.  

             Lúc này, Lâm Hàn chỉ mặc áo ngủ đi theo dì Hà ra ngoài.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Nhìn thấy đoàn người La Văn từ xa, Lâm Hàn cảm thấy La Văn kia khá là quen, suy nghĩ một chút bèn nhớ tới anh đã gặp anh ta trong bữa ăn do Trương Thiên Sơn tổ chức khi vừa gặp ở thành phố Phụng Thiên, người này cũng có mặt trong bàn ăn.  

             Người có tư cách ngồi cùng bàn với Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn, chắc chắn đều là đàn em thân tín của ông ta.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mà đương nhiên, đám người La Văn cũng nhận ra Lâm Hàn, thấy anh đi ra đều trở nên kích động, Trương Thiên Sơn được cứu rồi.  

             "Tốt quá rồi, có cậu Lâm ở đây thì cậu ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta cứu Đại bàng núi!"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Lần trước Đại bàng núi giúp cậu ấy nhiều như vậy, chắc giờ cậu ấy sẽ giúp chứ nhỉ?"  

             "Cũng chưa biết được, ai biết lòng người như thế nào".  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Tôi tin cậu Lâm sẽ ra tay giúp đỡ, người được Đại bàng núi coi trọng, nhất định là một người có tình có nghĩa".  

             Đám người La Văn lập tức kích động nhỏ giọng bàn tán, ai cũng nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy chờ mong.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đi tới trước mặt đám La Văn, mở cửa ra.  

             Thấy bọn họ, Lâm Hàn cũng hơi nghi ngờ hỏi: "Các người là đàn em của Trương Thiên Sơn đúng không? Đột nhiên tới đây có chuyện gì sao?"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             La Văn kích động đến run giọng nói: "Cậu Lâm, Đại bàng núi Trương Thiên Sơn của chúng tôi bị Tạ Kiến An phản bội bắt đi rồi. Cầu xin cậu nể tình ông ấy đã giúp cậu mà cử người đến cứu Đại bàng núi của chúng tôi đi!"  

             Mấy người đằng sau La Văn lại dứt khoát quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             "Cầu xin cậu Lâm cứu Đại bàng núi của chúng tôi với!"  

             Mấy tên đàn em của La Văn đồng thanh hô lên.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Lâm Hàn thấy vậy thì sửng sốt, không ngờ lại gặp phải cảnh này.  

             Mà khi nghe thấy La Văn nói thế, anh cũng kinh ngạc đến ngây người.  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             Mặc dù chỉ mới quen Trương Thiên Sơn không lâu, nhưng Lâm Hàn đã coi ông ta như anh em của mình.  

             Giờ nghe thấy Trương Thiên Sơn gặp nặn, Lâm Hàn lập tức lo lắng không thôi, vội vàng hỏi: "Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện ư? Mau kể tôi nghe mọi chuyện đi!"  

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

             

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện