Chàng Rể Vô Song

Chắc chắn sẽ bắt được


trước sau

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Bên trong trang viên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lâm Hàn nhìn mặt trời lặn xuống núi, mặt ngoài trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.

Lâm Hàn vẫn cứ canh cánh chuyện Trương Thiên Sơn đã mất.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nếu lúc đó anh nhận ra sự bất thường sớm hơn, có phải sẽ có cơ hội cứu được Trương Thiên Sơn hay không?

Trong đại sảnh, vết máu khi Trương Thiên Sơn bị tra tấn vương vãi trên mặt đất đã bị La Văn bảo người lau dọn vài lần, nhưng vẫn không thể rửa sạch mùi máu tươi kia.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Tuy nó không gay mũi, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, không giây phút nào là không nhắc nhở Lâm Hàn về cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trước đó.

Nhớ tới dáng vẻ chật vật của Trương Thiên Sơn lúc anh vừa bước vào đại sảnh, trái tim Lâm Hàn không khỏi co rút đau đớn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Có nhà họ Lâm giúp đỡ, Lâm Hàn tin rằng mình sẽ bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.

Nhưng cho dù giết Tạ Kiến An thì sao? Trương Thiên Sơn vẫn chết rồi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ giờ Trương Thiên Sơn đã đến thành phố Đông Hải uống rượu với anh rồi ấy chứ nhỉ?

Lúc này, Lâm Hàn và các cao thủ nhà họ Lâm cùng đám Tiểu Tây, Ngô Xuyên đều lẳng lặng ngồi đợi trong đại sảnh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Các cao thủ nhà họ Lâm đều được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, vả lại họ cũng không biết Trương Thiên Sơn. Vì vậy, giờ họ đều bình tĩnh chờ đợi Lâm Hàn ra lệnh, sau đó làm theo.

Nhưng đám Tiểu Tây và Ngô Xuyên thì lại có hơi mất mát, dù sao lần trước họ cũng đi theo Lâm Hàn đến thành Phụng Thiên, nên đương nhiên có quen Trương Thiên Sơn và biết được cách làm người cũng như mối quan hệ giữa ông ta với Lâm Hàn.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hiện nay, thấy Lâm Hàn chỉ bảo họ ở đây đợi lệnh, không đi ra ngoài tìm Tạ Kiến An thì đều cảm thấy khó hiểu, không biết anh đang nghĩ gì.

Ngô Xuyên do dự một lát rồi hỏi: "Anh Hàn, chúng ta cứ ở đây đợi mà không cần làm gì ư? Tôi biết muốn tìm được Tạ Kiến An ở thành phố Phụng Thiên này là rất khó, nhưng lẽ nào chúng ta cứ ngồi yên chẳng làm gì hết?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Tiểu Tây bên cạnh cũng có chút muốn nói lại thôi nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngó Tiểu Tây và Ngô Xuyên, đương nhiên anh hiểu ý bọn họ, nhưng lại không tính giải thích gì nhiều.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Hai người chờ là được, tôi sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát", Lâm Hàn bình tĩnh đáp.

Sau đó, Lâm Hàn tiếp tục im lặng ngồi chờ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Ngô Xuyên và Tiểu Tây thấy thế, tuy khó hiểu, nhưng đều không tiện mở miệng nói gì thêm.

Nếu Lâm Hàn đã nói sẽ không để Tạ Kiến An chạy thoát, bọn họ cũng yên tâm lại. Cả hai đều đi theo Lâm Hàn từ lâu nên biết rõ tính anh. Một khi anh đã nói không để Tạ Kiến An chạy thoát thì nhất định sẽ không để ông ta trốn thoát được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Còn Lâm Hàn dùng cách gì thì đó không phải là điều họ có thể nghĩ ra.

Cùng lúc đó, La Văn dẫn theo đàn em men theo sự hiểu biết của anh ta về Tạ Kiến An tìm kiếm các con đường mà ông ta có thể sẽ đi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nhưng đoàn người La Văn vừa đi đến biên giới thành phố Phụng Thiên đã nhìn thấy hàng dài xe bị kẹt cứng đằng trước.

"Đi lên hỏi xem có chuyện gì thế đi", La Văn nhíu mày bảo.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Một tên đàn em đáp, rồi đi lên trước dò hỏi tình hình, chẳng mấy chốc anh ta đã trở về nhưng vẻ mặt lại có hơi kỳ lạ.

"Anh Văn, theo thông tin đã dò hỏi từ người đi đường thì họ nói là chiều nay, phía chính phủ đột nhiên phong tỏa thành phố, không cho bất cứ ai ra vào, hỏi lý do thì không nói, chỉ bảo có nguyên nhân đặc biệt. Có điều, theo một nguồn tin rò rỉ, hình như lần này phía chính phủ phong tỏa thành phố là vì bắt một người nào đó. Nhân viên nào bên phía chính phủ đều có một tấm ảnh để đối chiếu tìm kiếm", anh ta lại nói thêm: "À đúng rồi, đợt phong tỏa thành phố lần này diễn ra cực nhanh cũng cực kỳ nghiêm ngặt, trực tiếp điều đồng toàn bộ nhân viên bên phía chính phủ trong thành phố, thậm chí còn có sự phối hợp của các thành phố xung quanh nữa".

Lâm Tân

Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Đột nhiên phong tỏa thành phố vì bắt ai đó?", La Văn nghe đàn em báo cáo xong khẽ cau mày, tức thì anh ta lại nhớ tới lời nói của Lâm Hàn.

La Văn nhớ rõ là lúc ấy Lâm Hàn rất tự tin nói sẽ phong tỏa thành phố, Tạ Kiến An không thể thoát khỏi thành phố Phụng Thiên một cách dễ dàng đâu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Dù Lâm Hàn nói thế, nhưng lúc đó La Văn cũng không tin lắm, chỉ nghĩ rằng anh có vài mánh lới, muốn thử một chút, nhưng thực tế sẽ rất khó mà làm được.

Thế nhưng, La Văn không ngờ Lâm Hàn lại làm được, mà còn nhanh như thế. Phong tỏa toàn bộ thành phố trong một buổi chiều, nhìn thời gian thì chắc hẳn là Tạ Kiến An vẫn chưa kịp rời khỏi đây.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


La Văn chợt có chút không tài nào tưởng tượng nổi, không hiểu sao Lâm Hàn lại có thể làm được.

Nếu là lúc trước, chỉ cần một thế lực hơi có tầm ảnh hưởng và tiêu tốn một số tiền kha khá là sẽ làm được. Nhưng giờ đã là thời đại xã hội chủ nghĩa, muốn phong tỏa thành phố sẽ không đơn giản như xưa, không phải có chút quan hệ là được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Huống chi, lần này còn phong tỏa một cách nhanh gọn lẹ và nghiêm ngặt như vậy. Trực tiếp điều động toàn bộ nhân viên phía chính phủ trong và ngoài thành phố.

Dưới sự phối hợp từ nhiều phía đóng kín toàn bộ thành phố Phụng Thiên, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Tuy đám người Tạ Kiến An rất lợi hại, nếu đánh lẻ thì hoàn toàn có thể giết chết những nhân viên chính phủ kia, nhưng lại không chịu nổi bên kia đông người. Quả thật là khó lòng mà thoát được.

Mà dù Tạ Kiến An có tìm được cách xông ra ngoài, cũng không thể nào giấu giếm được. Đến lúc đó, bị hàng loạt nhân viên phía chính phủ đuổi bắt, chẳng phải là sẽ bị tóm được một cách dễ dàng à?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nếu Tạ Kiến An không rời khỏi thành phố thì sẽ trở thành con ba ba trong rọ. Ngày mai, đám La Võ và Uông Nghĩa sẽ trở về, có họ tham gia lùng bắt, nhất định có thể tìm ra và bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn.

Mặc dù, La Văn vẫn không hiểu Lâm Hàn làm sao mà phong tỏa thành phố được, nhưng đây là một chuyện tốt với anh ta. Có thể bắt được Tạ Kiến An, báo thù cho Trương Thiên Sơn. Điều ấy khiến sự áy náy và khó chịu trong lòng anh ta vơi đi phần nào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


La Văn nghĩ vậy, tâm trạng vẫn nặng nề chợt dễ chịu hơn, sắc mặt cũng giãn ra.

Mấy tên đàn em của anh ta thấy thế, có hơi khó hiểu nhìn La Văn, không hiểu tại sao tâm trạng anh ta lại tốt lên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


La Văn thấy họ khó hiểu, đương nhiên hiểu được là vì sao. Bọn họ cũng đâu thể ngờ phía chính phủ đột nhiên phong tỏa là vì Lâm Hàn đâu cơ chứ?

Mà khi Lâm Hàn nói chuyện ấy với La Văn thì chỉ có hai người ở đó thôi. Đương nhiên lúc này họ sẽ không nghĩ được là do anh làm, dù sao điều ấy đã vượt ngoài sức tưởng tượng của họ rồi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Còn chuyện của Lâm Hàn, tất nhiên La Văn sẽ không nhiều chuyện nói cho người khác biết. Tuy Lâm Hàn không bảo anh ta giữ bí mật, nhưng tự La Văn cảm thấy không thể nói ra. Nếu Lâm Hàn không ngại để người khác biết thì cũng do chính miệng anh nói, chứ không phải do anh ta nhiều chuyện nói ra.

Đối với sự khó hiểu của mấy tên đàn em thân tín, La Văn lại không nói gì, chỉ cười giải thích: "Yên tâm đi, tên Tạ Kiến An kia không chạy thoát được đâu. Chúng ta chắc chắn có thể bắt được ông ta, báo thù cho Đại bàng núi Trương Thiên Sơn!"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện