Vừa đặt chân đến trường lang (hành lang dài có mái che để nối các tòa kiến trúc với nhau) ngoài môn đình, Du Tà thoáng thấy có người đi về phía mình. Hắn lặng lẽ giấu đồ vật đang cầm trên tay vào dưới ống tay áo, đoạn nâng mí mắt nhìn kẻ kia.
Người này chính là kẻ đêm qua dưới cửa làm chuyện đê hèn, Trúc Nghiêu.
Gió sớm mai thổi hiu hiu, Trúc Nghiêu trên tay xòe quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, dường như cũng không cảm thấy lạnh. Gã ưỡn ngực sải bước về phía Du Tà.
Du Tà đáy mắt lạnh bằng, không để ý tới gã, bước ra ngoài viện.
Trúc Nghiêu kia như thể không có mắt, lại sấn lên một bước, gấp quạt đứng chắn đường: “Ấy? Em dâu mới sáng sớm thế này định đi đâu vậy?”
Du Tà nghiêng người gạt tay gã, sẵng giọng: “Tránh ra.”
Trúc Nghiêu giương mắt nhìn chằm chằm gương mặt em dâu xinh đẹp mĩ miều.
Người trước mặt da trắng hơn tuyết, suối tóc đen đổ dài như thác, khóe mắt hơi mọng đỏ, đuôi mắt nhẹ hất cong, xuân sắc chứa chan động lòng người.
Kể từ bữa tối ngoài sảnh hôm qua, Trúc Nghiêu không thể rời mắt khỏi nàng em dâu kiều diễm này.
Đêm qua từ thiên viện trở về, gã nằm trên giường bồi hồi nhớ lại những điều nghe được ngoài cửa phòng. Càng hồi tưởng, trong lòng càng râm ran ngứa ngáy. Mỹ nhân trước mặt trong trướng hầu hạ biểu đệ phế vật đến hổn hển dâm loạn, chắc hẳn công phu trên giường cũng không tồi. Thứ tốt như vậy sao lại rơi vào tay biểu đệ sợ gió sợ mưa yếu ớt rác rưởi kia cơ chứ! Gã cả đêm vì việc này trằn trọc khó ngủ, đến sáng sớm thì không kìm nén được nữa, tìm tới tận cửa.
Thế nên dù giờ đây bị mỹ nhân hắt hủi, gã lưu manh này không những không buồn, trái lại còn từ ngữ khí lạnh lùng của người đẹp nếm ra vài phần tư vị khác biệt.
Trúc Nghiêu được một tấc lại muốn tiến một thước, ngả người về phía trước, dùng quạt nâng cằm em dâu, ánh mắt suồng sã như phường hạ lưu: “Ôi chao, vẫn là mỹ nhân lạnh lùng.”
Du Tà đưa hai ngón tay ghì chặt chiếc quạt xếp, nhãn thần băng lãnh, lặp lại: “Tránh ra.”
Trúc Nghiêu cụp mắt nhìn mấy ngón tay thon dài trắng bóc, ý cười trong mắt càng thêm dâm đãng. Gã đưa tay ôm lấy bờ vai Du Tà, lại không an phận xoa nắn đôi lần, giọng điệu ngả ngớn: “Vẫn còn đủ sức đấy nhỉ, đại gia ta đây thích rồi đó.”
Du Tà rũ hàng mi đen dày rợp, lạnh lùng hất tay gã, mí mắt căng cứng khe khẽ rung lên.
Chiếc quạt gấp trong tay Trúc Nghiêu không chịu an phận, lướt dọc từ đầu ngón đến cổ tay Du Tà, vén tay áo để lộ cánh tay tinh xảo trắng nõn. Gã nhìn chằm chằm: “Em dâu giọng nói thô dã như vậy, thế mà da thịt lại vừa mịn vừa non…”
Chưa kịp nói xong, bàn tay cầm quạt của gã bỗng nhiên bị Du Tà đảo tay nắm lấy, bàn tay trông qua gầy gò mà mạnh mẽ gắt gao chế trụ cổ tay Trúc Nghiêu. Xúc cảm buốt nhói lạnh ngắt như chạm phải hình cụ bằng kim loại khiến gã kinh hãi ngẩng đầu.
Du Tà ghé vào gần tai gã, trầm giọng nói: “Bảo ngươi cút, không nghe thấy à?”
Trúc Nghiêu vừa toan há miệng, bên tai đã vang lên thanh âm giòn giã, ngay lập tức một cơn đau đớn kịch liệt từ xương cổ tay tràn đến, nhức nhối thấu ruột thấu gan.
Trúc Nghiêu ăn đau, ngũ quan vặn vẹo co rúm thành cục, cao giọng ré lên: “Á ——”
Nơi đây cách phòng ngủ chỉ vỏn vẹn mấy bước chân, sợ quấy rầy Dung Nguyên Cẩn còn ngủ trong phòng, Du Tà đành cau mày buông tha cho gã, mắng: “Im miệng!”
Trúc Nghiêu ôm cổ tay căm tức nhìn hắn, ngữ khí oán độc: “Cái thứ bát phụ nhà ngươi! Cũng không ra khỏi cửa hỏi thăm một chút Trúc gia ở thành Từ An chúng ta có địa vị cỡ nào. Được gia coi trọng là phúc phần tám đời nhà ngươi tu luyện, đừng có không biết phân biệt tốt xấu! Con ma bệnh Dung Nguyên Cẩn kia đức hạnh không sống nổi thêm vài năm nữa, gia là thấy ngươi đáng thương, ở cạnh nó đến ngày thủ tiết chi bằng sớm đi theo ta, Trúc gia ta tối thiểu cũng có thể đảm bảo ngươi sống nửa đời sau cẩm y ngọc thực (giàu sang, ăn trắng mặc trơn), còn không hơn ngồi trông coi cái rổ thuốc của nó hay sao?”
Du Tà mâu sắc (ánh mắt) âm u, đôi mắt hẹp dài long lên, tựa như lấy làm thú vị hỏi lại: “Sao? Không sống nổi thêm vài năm?”
Trúc Nghiêu thấy thế bèn tự cho là thông minh, thầm nghĩ trong lòng tiểu nương tử này mới thành thân cùng Dung